Chương 1: Chết Mà Không Cười

Lâm U đã chết. Tướng chết không thể nào đẹp mắt. Nếu như tôn trọng một chút sự thật bỏ qua ngôn từ hoa mỹ mà nói…, thật ra là chết vô cùng thảm thiết — Thân thể của cậu năm phút trước bị một chiếc Rolls-Royce Phantom lao nhanh đến đụng cho máu thịt tung tóe, lẽ ra tốt xấu gì cũng có thể toàn thây, nhưng mà hết lần này tới lần khác chiếc xe sang trọng kia giống như có thù oán với cậu, đụng văng cậu rồi cán lên người, kéo lê hơn mười thước mới dừng lại.

Tuy nói Lâm U ngay khi bị đụng văng trong nháy mắt trực tiếp bỏ mạng, trên căn bản không có chịu bao nhiêu thống khổ, nhưng nhìn thân thể mình bị chà đạp thành cái bộ dáng này, Lâm U không nhịn được nữa nguyền rủa cái xe cán nát người của cậu đi chết đi.

Chẳng qua làm cho người ta thất vọng chính là, Rolls-Royce Phantom thật sự là tồn tại của “cao lớn, chất lượng hoàn mỹ, kiên cố”, cho dù trực tiếp đụng đổ một cái tường thủy tinh, chỉ có phần đầu xe bị đụng hư, người lái xe cũng không chết. Lâm U liền mang theo vài phần oán niệm nhìn cái người lái xe kia lảo đảo, đầu đầy máu tươi bước ra khỏi xe, người nọ thân cao ước chừng một thước tám, vóc người tương đối. Ôm tay áo làm lộ cánh tay tràn trề năng lực ra ngoài, làn da lộ ra cùng cơ bắp căng đầy làm cho Lâm U càng thêm oán niệm.

【 Còn không nhanh gọi 120 cấp cứu, một mình đi ra ngoài là tìm đường chết a. 】 Lâm U trong trạng thái du hồn bay trên đầu người nọ, lắc đầu, trong lòng khinh bỉ trí thông minh của người này. Chẳng qua là vài giây sau, chiếc Rolls-Royce đắt tiền không biết nguyên nhân gì mà ầm ầm nổ tung, linh hồn Lâm U mới sửng sốt hồi lâu, quyết định đối với khuôn mặt đầy máu của người này nhìn với cặp mắt khác xưa. Trí thông minh này, so với cậu chỉ chênh lệch một chút thôi đó!

Trước mắt người này là đầu sỏ đụng phải Lâm U, Lâm U cho dù không có giết cả nhà của hắn, móc phần mộ tổ tiên hắn cho hả giận, thì cũng nên đối với người này hận không thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay, thăm hỏi tổ tông tám đời hắn. Nhưng Lâm U lúc này trừ cảm thán cái chết của mình không toàn thây, tinh thần quả thật tương đối ổn định.

Này tuyệt đối không phải Lâm U đầu óc có vấn đề.

Mà là Lâm U nhất định sẽ chết.

Khụ. Lâm U không phải là thần côn.

Nhưng mà, cha mẹ, ông nội, ông tổ của Lâm U là thần côn a.

Lâm U thời điểm mới ra đời được vị tiểu thúc xưng “trăm năm bất thế kỳ tài” cho cậu một quẻ bói tỏ vẻ, thời điểm Lâm U 25 tuổi có tử kiếp. Lâm U khi đó còn là một đứa trẻ chỉ biết bú sữa, cho nên không có cách nào tỏ vẻ không tin, mà một nhà cậu đối với điều này vô cùng tin tưởng không hề nghi ngờ, cho nên Lâm U từ nhỏ đến lớn nghe được nhiều nhất là: “Con đúng là đứa nhỏ số khổ a! Tại sao lại sống không quá 25 tuổi cơ chứ?!”

Lâm U đối với việc này tỏ vẻ tinh thần buồn phiền. Mặc dù tiểu gia ta luôn luôn thờ phụng tín ngưỡng “mệnh do ta không do trời”, nhưng cho dù là ai từ nhỏ đến lớn nhìn họ hàng nhà mình bắt quỷ, xem phong thủy, bói toán, bị buộc nhìn hai mươi lăm năm, cũng không phải cậu không tin. Bất quá, mặc dù nội tâm của cậu đối với chuyện này rất tin… Nhưng ngoài mặt, bản thiếu gia tỏ vẻ —— cho dù tiểu thúc thật có thể nhìn thấy các loại linh hồn, hiểu sơ phong thủy hơn nữa còn biết một chút bói toán, nhưng chỉ cần tiểu gia ta không thừa nhận, những thứ tà môn ngoại đạo này đều không tồn tại!

Lâm U từ trước đến giờ vận dụng chủ nghĩa duy tâm vô cùng tốt, cho nên dù người trong nhà có làm như thế nào,mỗi ngày ở trước mặt nhắc cậu học tập huyền học, cậu đều bỏ qua, khỏe mạnh sống đến hai mươi lăm tuổi —— còn tốt nghiệp học viện khoa học kỹ thuật, nghiên cứu như thế nào dùng khoa học giải thích hết thảy vấn đề phi khoa học.

Bất quá hôm nay, chính là ngày một tháng tư âm lịch, dù Lâm U bình tĩnh thế nào, cũng có chút thấp thỏm. Hôm nay là ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cậu, nếu như quẻ bói của tiểu thúc kỳ tài là sự thật…, như vậy, hôm nay cậu sẽ chết.

Cho nên Lâm U tính toán hôm nay ra ngoài nhất định phải cẩn thận chặt chẽ, điều động hết thảy giác quan đối phó tất cả những chuyện đột nhiên xảy ra.

Cậu tránh thoát bồn hoa từ trên trời giáng xuống, nhảy vọt qua rãnh đất to bỗng nhiên bị sụt, thậm chí còn bỏ qua một tên ác ôn cầm đao cướp bóc, thật vất vả nhịn đến mười hai giờ đêm. Đang định hô một hơi khinh bỉ tiểu thúc thần côn một chút, đã bị một chiếc xe tuyệt đối không nên xuất hiện đêm khuya, tốc độ vượt qua hai trăm mã lực chạy như bay đụng cho chết. Lâm U sau khi trở thành du hồn, sững sờ trong chốc lát, sau đó thay đổi sắc mặt.【 Tiểu thúc thật là một thần côn nhàm chán! 】

Vì vậy, Lâm U chết, sau khi chết Lâm U tỏ vẻ, cậu rất bình tĩnh. Trốn được lần đầu tránh không khỏi lần sau, chết thì chết, đời sau cậu nhất định phải đầu thai đến một trong gia đình không phải thần côn! Chẳng qua làm Lâm U có chút không bình tĩnh chính là, hiện tại đã gần nửa giờ rồi, sao không thấy quỷ sai tới bắt hồn? Hơn nữa, không phải cậu nằm mơ chứ, sao cậu lại có cảm giác mình đang rời khỏi thân xác?! Lâm U giật mình một cái, khống chế mình di chuyển hướng trước sau trái phải lên xuống, sau đó phát hiện, cậu tựa hồ đi tới một khoảng cách nhất định thì không thể đi nữa, mà khoảng cách kia…

Lâm U nhìn xung quanh một chút, cuối cùng hình ảnh dừng ở một người còn sống duy nhất trên đường đêm khuya kia. Năm phút đồng hồ sau, Lâm U nhìn mình bị buộc di chuyển khoảng cách năm thước, cùng khoảng cách với cái vật còn sống lảo đảo tiêu sái kia, hung hăng liếc mắt. Mẹ nó, chẳng lẽ bởi vì … hắn đụng chết mình, cho nên mình muốn trở thành ác quỷ quấn bên cạnh người này, chỉ có thể đi theo hắn sao?! Có để cho người sống không vậy? Mặc dù gia hiện tại đã chết!

Lâm U tức giận bay đến trước mặt người này, một phen quyền đấm cước đá. Người nọ lắc lư thân thể, phịch một cái trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi.

Lâm U: 【… Đừng tưởng rằng tiểu gia không biết mi giả bộ bất tỉnh! 】

Mục Viêm Khiếu cuối cùng đã tiêu hao hết thể lực lúc trước, rốt cục hôn mê, ngoại trừ âm thầm ghi nhớ thủ hạ phản bội của mình, còn cảm thấy không giải thích được, hình như hắn thấy trước mặt có người khua tay múa chân…Xong rồi, nhất định là ảo giác.

“A…Hy vọng tôi chết sao, khụ… Nếu tôi không chết, nhất định làm cho các người muốn chết cũng không được!”

Lâm U lặng yên nhìn người kia vừa vứt ra một câu hung ác đã gục trên mặt đất như vải rách, không nhịn được đối với người này yên lặng khinh bỉ. Tỏ ra mạnh mẽ và vân vân có lợi ích gì? Tiểu gia lúc trước lúc trước ở nhà hơn hai mươi năm giở trò mạnh mẽ, cuối cùng cũng không còn mạnh mẽ được.

Đinh linh linh đinh linh linh…

Bỗng nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Lâm U bị kinh sợ giật mình, rồi sau đó vẻ mặt xoắn xuýt nhìn cái điện thoại rơi trên mặt đất cái kia. Vài giây sau Lâm U quyết định không nghe điện thoại, tùy ý nó kêu tiếp đi. Có lẽ người này chết, cậu cũng có thể tự do đi đầu thai.

Mười mấy giây sau, điện thoại di động vậy mà lại tự động kết nối! Lâm U:

【Mẹ nó! Lão tử không muốn nhìn mi cũng không được a! Tự động kết nối, loại công năng này vậy mà thật sự có kẻ ngu dùng?! 】

Điện thoại di động bên kia truyền đến thanh âm già nua mang theo vài phần lo lắng: “Viêm Khiếu?! Viêm Khiếu?! Con ở đâu? Sao con bây giờ vẫn chưa về? Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ không đi theo con sao? Con có chuyện gì không? Viêm Khiếu?!” Nghe qua hẳn là một vị lão gia gia, Lâm U bay bên cạnh, nghĩ thầm, vị này gọi điện thoại tới thật kịp thời, chậm một chút nữa đoán chừng cái vị gọi Viêm Khiếu kia sẽ chết.

“Viêm Khiếu! Cho dù con không thể nói chuyện cũng tuyệt đối không nên tắt điện thoại, ông lập tức phái người đi tìm con, con ngàn vạn lần chớ lộn xộn!”

Sau thanh âm ông lão nói xong câu đó, Lâm U mơ hồ nghe được một trận huyên náo bên kia, lời nói xen lẫn hoảng sợ, hẳn là ông lão đang tìm người đến cứu cháu trai? Hoặc là con trai? Lâm U cười có chút không hiền hậu, bất quá không mấy phút nữa, cậu một chút cũng không cười được.

Cậu lơ lửng giữa không trung, xa xa có thể thấy ước chừng năm sáu người tay lăm lăm khảm đao cùng súng bắn tỉa hướng bên này cẩn thận từng li từng tí đi tới, nhìn dáng dấp một chút cũng không giống tới cứu người, giống giết người diệt khẩu hơn? Dựa vào tốc độ của bọn họ khoảng năm phút đồng hồ sau là có thể tới đây giết chết cái quỷ xui xẻo đụng mình rồi, ngô, rốt cuộc là muốn ngăn cản, hay là nhìn hắn chết đây?... Năm phút đồng hồ sau. Mấy người xen lẫn thần sắc âm u, quanh thân đều tản ra sát ý lại dưới sự hướng dẫn của nam tử thân hình gầy yếu nhã nhặn, đi tới. “Hữu ca! Bốn phía không có ai! Điều này sao có thể?”

Người được gọi là Hữu ca nghe vậy cau mày, lạnh lùng nói:”Hắn không thể nào chạy thoát, thuốc mê một khi phát tác hắn nhiều nhất chỉ chống đỡ được ba phút đồng hồ, thuốc mê là người nọ nhìn hắn uống vào tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, tìm cẩn thận!” Vì vậy mấy người đó lại vội vàng đi tìm xung quanh, qua một lúc lâu, có một người cầm cái điện thoại kia tới đây. “Hữu ca! Nơi này có cái điện thoại!”

Linh Hữu quay đầu nhìn thoáng qua cái điện thoại còn đang nói chuyện kia, ánh mắt nghiêm túc, tay phải giơ lên hất cái điện thoại kia, nhìn lại điện thoại di động đã nát bấy thành mảnh vụn, mà tên cầm điện thoại bị dọa đến đặt mông ngồi dưới đất. “Hữu, Hữu Hữu ca!”

“Câm miệng, mày làm hư chuyện tốt rồi.” Trên khuôn mặt nhã nhặn của Linh Hữu là vẻ âm trầm, mấy tiếng huyên náo ngu xuẩn này đã trực tiếp làm cho hắn bại lộ, hiện tại khẳng định bên kia đã biết chuyện lần này là ai làm, trừ khi có vận khí khá hơn một chút, bằng không, mọi người sẽ bị hoài nghi!

“Ngu xuẩn! Rút lui!”

Phía xa mơ hồ truyền đến tiếng động cơ xe hơi, Linh Hữu biến sắc, hung hăng nhìn chiếc xe bị đụng đến hư hỏng kia, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Mấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao thủ lĩnh lại bằng lòng không công mà lui, bất quá chỉ chốc lát sau mấy người nọ lại lẩn trốn nhanh chóng, thế lực Mục gia vậy mà tới rồi!

Mục Nhất mang theo hơn hai mươi người vô cùng lo lắng chạy tới, nhìn qua mặt đất là những mảnh vỡ của xe xen lẫn vết máu. Chỉ dùng mấy phút đồng hồ mọi người liền tìm ra cái điện thoại vỡ thành mảnh vụn kia, Mục Nhất sắc mặt càng kém. Nếu như ông chủ có việc, hắn và mấy người kia phải dùng súng tự sát mới có thể tạ tội!

“Đại ca! Tìm không thấy đại thiếu gia! Làm sao bây giờ?!” Bọn vệ sĩ Mục gia tìm một vòng, đều không tìm được đại thiếu gia, cả đám gấp đến đỏ mắt. “Đào sâu ba thước, cho dù lật tung chỗ này lên, cũng phải tìm được đại thiếu gia!” Mục Nhất lạnh giọng mở miệng. Bọn vệ sĩ Mục gia nghe vậy run lên một chút, sau đó bắt đầu nghiêm túc tìm đại thiếu gia nhà mình, trong lòng là đủ loại cầu nguyện.

Bỗng nhiên, một trận âm phong thổi qua, trong đêm khuya vang lên tiếng vật kim loại to ngã xuống đất. Mục Nhất vẻ mặt nghiêm nghị nhìn lại, rồi sau đó thừ người ra. Bản thân tìm hơn phân nửa Thiên Đô tìm không được ông chủ, vậy mà một người to lớn lại ở trong thùng rác?!

Nhìn ông chủ bộ dạng hôn mê bất tỉnh, Mục Nhất vội vàng tiến lên đem ông chủ nhà mình đỡ ra ngoài, rồi sau đó để cho thuộc hạ khẩn cấp mang đến bệnh viện Mục gia. Chẳng qua là,đến tận khi đem ông chủ nhà mình đưa vào phòng cấp cứu, Mục Nhất nghĩ không ra, ông chủ nhà hắn vậy mà trốn vào thùng rác? Điểm này thực không khoa học a… ông chủ tuyệt đối dù chết cũng sẽ không nghĩ đến loại phương pháp này, ông trời a?!

Mà nghĩ đến loại phương pháp này, hơn nữa còn dùng mất sức của chín trâu hai hổ, phi thiên độn thổ là mỗ linh hồn, lúc này sắc mặt tức giận bay bay ở trên đầu Mục Nhất, hung hăng giơ ngón giữa —— mẹ nó, tự nhiên lái xe nhanh như vậy, tông cho tiểu gia ta cùng con diều bay giống như nhau, muốn bị ác quỷ nguyền rủa sao?!