Chương 19: Cát Tường nhăn mày cũng đáng thương
ý Ngư vỗ vỗ tay, từ trong rừng trúc vòng về sân trước, mấy con gà mái đang ở trong sân nhàn nhã đi đi lại lại, một con gà mái vừa đẻ trứng từ trong ổ gà nhảy ra, kêu cục ta cục tác, khoe ra bản lĩnh đẻ trứng của nó. Lý Ngư đi qua, từ trong ổ lấy ra quả trứng còn nóng hổi đang định về phòng thì căn phòng bên cạnh két một tiếng, Dư Thị ở phòng khách mang bụng to trong tay cầm một cái mẹt đi ra.
Dư Thị đã đầu ba mươi, nhưng vẫn có vài phần tư sắc, chỉ là trong người đang mang bầu, ngoại hơi mập một chút. Nhìn đến chủ nhà Lý Ngư, Dư Thị cười thân thiết với hắn, sau đó bắt đầu lấy gạo mốc từ trong mẹt ra, vứt xuống đất, mấy con gà mái chạy qua, vui vẻ mà mổ gạo ăn.
Dư Thị vừa vứt gạo mốc, vừa cười hỏi:
- Lý Gia tiểu lang quân, vẫn chưa ra ngoài à?
Lý Ngư trả lời:
- Cháu vừa mới trở về Lợi Châu chưa lâu, cả người vẫn đang rất mệt mỏi, nghỉ ngơi thêm mấy ngày đã rồi nói sau.
Dư Thị khâm phục mà nói:
- Câu chuyện Tiểu lang quân vì cha mà báo thù, nổi giận chém Chấp kích trưởng đã được lan truyền ở trên phố hết rồi, tiểu lang quân thuần hiếu nghĩa dũng như thế, khiến người ta phải khâm phục.
Lý Ngư cười cười:
- Đại nương quá khen, làm một người con thì nên làm như vậy, đại nương đang mang thai, chắc cũng được 6,7 tháng rồi phải không?
Dư thị nhẹ nhàng vuốt bụng, nở nụ cười ngọt ngào:
- Ừ! Đợi đến lúc qua năm mới thì có lẽ sẽ sinh, nhưng mong lần này là con trai, chồng ta ngay cả tên của đứa bé đã đặt xong rồi, đặt là Diệu Kế!
Lý Ngư cười tà một cái, nói:
- Diệu Kế?
Dư thị cười nói:
- Họ của chồng ta hơi đặc biệt, đặt tên cho đứa bé cũng đặc biệt, tiểu lang quân xem có được không?
Lý Ngư cười nói:
- Không tệ, không tệ! Đơn giản lại dễ hiểu, đọc lên lại thuận.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, rào tre vang lên tiếng động, Cát Tường mặc trang phục màu xanh đi vào.
Cát Tường mi tâm nhíu lại, giống như có tâm sự, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Dư Thị đang vẩy gạo bèn nhanh chóng đi qua nói:
- Mẹ! Con gái về rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đi!
Dư thị cau có hạ thấp người, hỏi:
- Hôm nay sao lại về sớm vậy?
Cát Tường thở dài nói:
- Quán rượu của chưởng quầy kinh doanh không tốt, không muốn mướn thêm nhiều nhân công quá. Nên hôm nay kết toán cho con, ngày mai… không phải đi làm nữa ạ.
- Con nha đầu này, nhất định là làm việc không tốt nên mới bị chưởng quầy bắt nghỉ việc rồi!
Dư thị giận tím mặt, vừa rồi vẫn nhỏ nhẹ tươi cười nói chuyện cùng Lý Ngư lúc này lại giống như một đám mây đen. Bà ta để cái mẹt xuống, một tay chống nạnh, ngón trỏ chĩa ra ấn vào đầu của Cát Tường mà mắng:
- Ngươi là cái đồ chẳng ra gì, cả ngày chỉ biết ăn cơm, ngươi có biết làm cái gì đó kiếm tiền hay không? Lão nương nuôi ngươi lớn chừng này, không giúp đỡ được bất cứ chuyện gì trong nhà hết, chỉ biết khiến ta lo lắng!
Môi của Cát Tường khẽ nhếch, độ cung trên má nhếch lên sự quật cường, nàng cũng không tránh, cũng chẳng cúi đầu, chỉ lẳng lặng nhìn Dư thị, để mặc ngón tay của Dư Thị chọc vào trán mình. Thái độ của Diệu Cát Tường càng khiến Dư thị giận hơn.
Dư thị giận dữ xoay người, túm lấy một cái chổi trên của sổ đánh Cát Tường, chửi ầm lên:
- Người nhìn cái gì? Ngươi đúng là tiểu tiện nhân, lão nương là mẹ của ngươi, dạy dỗ ngươi thì sao? Ta đánh ngươi đó, ngươi cũng không ngoan ngoãn mà chịu! Ngươi còn dám trợn mắt với ta. Hả? Quỳ xuống cho ta! Quỳ xuống!
Lý Ngư thật sự không nhìn được nữa, xông lên trước giữ lấy cánh tay Dư thị.
Dư thị quay sang, Lý Ngư cười lả giả nói:
- Dư đại nương, bà cũng mang thai đã 6,7 tháng rồi, không thể tức giận được, lại đừng nói đến động tay động chân. Nếu như động đến thai nhi thì sao? Duy trì hương khói Diệu gia, còn phải dựa vào đại nương bà đấy!
Dư thị nghe cũng có lý, tức giận buông cái chổi xuống, chỉ vào Diệu Cát Tường nói:
- Cậu không biết tính tình của nha đầu này đâu, ương bướng như con lừa vậy. Từ nhỏ đã thế, cậu nhìn nó xem, chỉ cần cậu vừa nói nó, nó sẽ trưng ra cái vẻ mặt này, thật sự khiến người ta tức giận…
Lý Ngư cười dìu Dư thị vào nhà:
- Được rồi được rồi, đại nương ngài bớt giận, ngài là trưởng bối, cần gì chấp nhặt với nàng ta. Tôi thấy Cát Tường cô nương cũng là người rất chịu khó, công việc này mất rồi, lại tìm việc khác là được, bớt giận đi. Bớt giận….
Lý Ngư vừa khuyên vừa dìu Dư thị vào phòng, nhìn thấy Cát Tường vẫn như trước đứng ở trong sân. Lý Ngư nhìn thấy nàng có chút không đúng, không khỏi lo lắng đến đẩy nhẹ nàng, khẽ gọi:
- Cát Tường cô nương? Cát Tường cô nương? Cô sao vậy?
Trên mặt Diệu Cát Tường không có bi thương, không có phẫn nộ, mà là bình tĩnh dị thường, ánh mắt trống rỗng, trong nháy mắt đó, Lý Ngư cảm thấy lúc này linh hồn của nàng đã rời khỏi cơ thể, tựa hồ là lúc bị Dư thị quát đánh lúc nãy, nàng đem cảm giác và linh hồn của mình nhốt vào trong thức hải, lưu lại chỉ còn là cái xác không hồn.
Có lẽ bởi vì từ nhỏ đã bị kế mẫu ngược đãi mới khiến cho nàng tựa như đà điểu tự bảo vệ mình rồi. Nếu không, tình cảnh gian nan như thế này, làm sao có thể duy trì được thái độ tích cực, lạc quan như thế? Lý Ngư âm thầm thở dài, trong lòng lại dâng lên chút thương hại.
Con ngươi của Diệu Cát Tường dần dần hồi phục thần thái, nàng cười với Lý Ngư, hoàn toàn nhìn không ra cô nương lớn như thế lại vừa mới bị mẹ kế đánh chửi thậm tệ.
Diệu Cát Tường cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói:
- Rượu của chưởng quầy không rẻ, lại không phải lâu năm, người đến tiệm mua rất ít. Hơn nữa, chưởng quầy còn trộn nước vào rượu, khiến cho vị rượu nhạt vô cùng, người biết thưởng rượu uống một lần cũng sẽ không đến mua lần hai nữa, kinh doanh không thể tốt lên được.
Lý Ngư nhíu mày, nói:
- Việc này, sao không nói cho mẹ của cô biết?
Diệu Cát Tường cười gượng, môi nhếch lên có chút quật cường:
- Cảm ơn Lý đại ca!
Diệu Cát Tường đi về cửa phòng, nhìn bóng lưng quật cường của nàng, Lý Ngư cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc ăn cơm tối, Lý Ngư nghe thấy cách vách lại phát ra tiếng mắng chửi, nghiêng tai lắng nghe, đại khái là con gái nhỏ của Diệu gia khi xới cơm bị nóng một chút, đau quá liền rên rỉ khóc, Dư thị lại nổi giận, chạy đến nhà kho nơi Cát Tường đang ăn cơm ở đó mắng chửi thậm tệ nàng tắt lửa nhà bếp muộn, nếu không cũng sẽ không bị bỏng đến muội muội.
Muội muội của Diệu Cát Tường kia Lý Ngư đã gặp rồi, chỉ nhỏ hơn Cát Tường hai tuổi, cũng là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, tự mình xới cơm không may bị bỏng, không ngờ lại đi giận chó đánh mèo lên Cát Tường?
Lý Ngư tức giận dừng bát, muốn xông ra ngoài nói giúp Cát Tường nhưng lại bị mẫu thân kéo lại. Phan thị trách mắng:
- Con đó! Người ta đang dạy dỗ con gái, con đi làm gì?
Lý Ngư cả giận:
- Mẹ! Mẹ nghe xem, đây là đang dạy bảo sao! Là ức hiếp thì đúng hơn….
Phan thị trừng mắt với hắn nói:
- Ngồi xuống! Việc nhà của người ta, không đến lượt con ra mặt. Người ta làm mẹ, cho dù có lý hay không thì việc dạy dỗ con của họ, người ngoài cũng không được xen vào!
Lý Ngư tức giận, cơm cũng không muốn ăn nữa. Phan thị nhìn dáng vẻ này của hắn, không khỏi thăm dò:
- Ngư Nhi à, không phải con có ý với Cát Tường cô nương nhà người ta đó chứ?
Lý Ngư ngẩn người, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Mẹ, mẹ nói gì đó? Con chỉ cảm thấy Cát Tường cô nương quá đáng thương. Chuyện thành gia lập nghiệp, con chưa từng nghĩ đến đâu.
Lý Ngư nhớ đến vẻ mĩ mạo của Cát Tường, lòng cũng xao động. Nhưng mà, dù sao cũng là đến từ tương lai, hắn còn chưa có hoàn toàn dung nhập vào thân thể này, dung nhập vào thế giới này, ý nghĩ càng phải thực tế, cũng phải thật lý trí.
Nếu như hắn thực nghiệm thành công, vậy thì hắn có thể từng ngày quay lại trước lúc xuyên việt đến thời không này, trở về thời gian của chính mình. Cho dù là không đi được thì chuyện thành gia lập nghiệp là trách nhiệm của nam nhân, phải nuôi sống gia đình, phải có công việc và thu nhập ổn định, mà không thể có cuộc sống như heo này được, nuôi một đám trẻ như heo được.
Nhìn con trai thẹn thùng, Phan thị mỉm cười:
- Con đó, ở đây không có người ngoài, xấu hổ gì chứ.
Phan thị nghĩ một chút, lẩm bẩm:
- Khoan hãy nói, con bé Cát Tường này xinh đẹp, sạch sẽ, vòng eo nhỏ, mông vừa to lại vừa vểnh, vừa nhìn là biết dễ sinh con, hơn nữa cũng chịu khó, có thể làm việc, ừ….
Phan thị gẩy cơm, bắt đầu tính toán….