Buổi đêm tối tại Tiêu Gia một bóng người với toàn thân hắc sắc trang phục liên tục đi lại trong Tiêu Gia chợt dừng lại ở một căn phòng.
"Muốn chạy cũng không thoát được đâu Dược Trần kiếp ngươi đến đây là tận rồi" hắc y nhân âm thầm nghĩ, tay không ngừng kết ấn như muốn làm gì đó.
Sau một hồi kết ấn xung quanh căn phòng hắn liền nhẹ nhàng đi vào trên giường là tên Tiêu Viêm đang sau giấc mộng.
Hắc y nhân tiến lại gần hắc giới chỉ đang để trên bàn âm trầm nói.
-"Ra đây Dược Trần" tay liên tục kết ấn.
Một đạo trắng bay ra từ chiếc nhẫn hướng lấy Tiêu Viêm, nhưng liền bị một bức tường vô hình chặn lại.
-"Ngươi còn muốn chạy sao" hắc y nhân âm trầm nói.
-"Nếu không phải bị đánh lén và mất đi nhục thể ta cũng không sợ một tên mới nhú lên Đấu Tông như ngươi đe dọa" bóng hình trắng hiện lên là một lão giả mang bạch sắc y phục.
-"A, đây chả phải là ngươi tự chuốc lấy sao, được rồi ta không muốn phí lời nữa mau giao ra dị hỏa và bí tịch ngươi đã thu được đâu" hắc y gằn giọng nói.
-"Có chết ta cũng....aaa" người được gọi là Dược Trần kia đau đớn kêu lên.
-"Hahahaha, ngươi thấy sao, Xích tử hồn trận của ta mùi vị được chứ, hahaha" tên hắc y cười man rợ nói.
-"Ngoan ngoãn giao ra ta sẽ tha cho ngươi con đường sống"
-"Tha cho ta sao từ bao giờ Hồn Điện các ngươi lại nhân hậu đến vậy hahaha" Dược Lão cười thê lương nói.
-"Ta với Hồn Điện vốn đã không còn quan hệ nào cả, ta cần nó cho một người chỉ vậy mà thôi, ta không muốn bàn tay nhuốm máu nữa nếu ngươi ép ta, ta cũng không ngại dùng vũ lực làm nó đâu" hắc y nhân nói, tay cũng không ngừng kết ấn, trận này hắc y nhân nắm toàn thế chủ động.
Dược lão suy nghĩ hồi lâu quyết định cũng cắn răng đưa cho hắc y nhân, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
-"Của ngươi" hắn liền lấy đóa dị hỏa ra.
Hắc y nhân lấy ra một hộp màu ngọc bích thu lấy dị hỏa, nói tiếp.
-"Thả lỏng linh hồn ra ta sẽ tự lấy nó" miệng nói tay vẫn không ngừng xiết chặt trận pháp như muốn thị uy.
Dược Lão cũng chỉ biết im lặng thả lỏng linh hồn ra mặc cho lão tra xét chợt ông kêu lên đau đớn.
-"A a a a a a "
-"Cuốn bí tịch như này chỉ nên một người biết thôi ta sẽ lấy nó hoàn toàn khỏi ký ức ngươi" nói rồi hắc y nhân quay lưng bỏ đi.
-"Hộc hộc, một ngày nào đó ta sẽ hủy diệt cả Hồn Điện các ngươi" Dược Lão âm trầm nói nhìn qua Tiêu Viêm đầy thâm ý.
Hắc y nhân vừa đi được một đoạn thì liền bị một bóng đen khác chặn lại. Đúng là phong tỏa không gian đối phương là Đấu Tông cường giả.
-"Nguyên hộ pháp, ngươi đang ở Xuất Vân đế quốc cơ mà, cớ sao lại đến Tiêu Gia nơi ta đang làm việc làm loạn kia chứ" hắc y nhân đối với ngươi trước mặt nói.
-"Hắc hắc, Ngọa Tứ à, không ngờ ngươi lại có thể đột phá được Đấu Tông, xin chúc mừng hắc hắc" tên Đấu Tông cao giai kia cười kinh dị đáp lại.
-"Đừng nói vòng vo, vào vấn đề chính" người được gọi là Ngọa Tứ khó chịu đáp.
-"Hắc hắc, đừng giả bộ chứ Ngọa Tứ đừng nghĩ rằng ta ở Xuất Vân đế quốc mà không biết" tên Nguyên hộ pháp gằn giọng nói.
Ngọa Tứ thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ hắn phát hiện điều mình vừa làm sao. Tuy bất ngờ nhưng Ngọa Tứ vẫn thản nhiên nói.
-"Ý ngươi là gì ?"
-"Hắc hắc, con gái của tên Cổ Nguyên cũng ở đây, ta được lệnh của ngài ấy đến đây để nói với ngươi biết chi tiết kế hoạch" Nguyên hộ pháp híp mắt nói.
Ngọa Tứ thầm thở phào nhưng cũng nhẹ nhàng đáp lại.
-"Ngươi đừng quên ta đã....." Ngọa Tứ chưa kịp nói hết câu liền bị Nguyên hộ pháp chặn giọng lại.
-"Chỉ cần ngươi làm xong việc này thì ngươi sẽ được ưa đãi cho phép cuộc sống tự do ngươi mong ước, ta chỉ cần ngươi tạo một kết giới quanh Ô Thản Thành để làm nhiệm vụ là được tránh để cho đối phương báo tin về Cổ Tộc thế là được, ta cho ngươi một tháng" nói rồi Nguyên hộ pháp rời đi.
"Chỉ còn lựa chọn này thôi sao...." Ngọa Tứ âm trầm nghĩ chân đạp không hướng về sau núi Tiêu Gia.
Tháo bộ hắc y ra, lộ ra một khuôn mặt gia nua, phúc hậu, nhưng hắn ở đây sẽ nhận ra ngay, đây là Tứ Lão, gia gia của hắn.
Lão đi lên nhà hắn thì thấy hắn đang nằm ở gốc cây đại thụ, liền tiến lại gần.
-"Tiểu tử thối, có giường không ngủ, ra đây ngủ để cảm lạnh sao" Tứ Lão ngồi xuống bên cạnh hắn nói tay vớ lấy bình rượu tu ừng ực.
-"Haizzzz, khổ nỗi giường bị một cô đại tiểu thư chiếm mất rồi, phận làm trai mười hai bến nước mà ông già" hắn dành lại bình rượu uống.
-"Hoàn niệm thật, cũng chính nơi này mười lăm năm trước ta đã nhặt một thằng bé với đầy vết thương trên người về nuôi" Tứ Lão ánh mắt xa xăm hoài niệm nhìn lên bầu trời đầy sao kia.
-"Shhh, chuyện từ thửa nào rồi kia chứ" hắn lấy ra hai cái cốc rót cho cả hai người nói.
-"Hahaha, thật nhớ ngày ngươi còn nhỏ từ năm năm nay mới bắt đầu chăm chỉ tu luyện, còn lúc trước cũng chỉ là một thằng nhóc nghịch tử ham chơi mà thôi, hahaha" Tứ Lão nhớ lại cười hầm hố nói.
"Chậc, lão già khó ưa đánh nhau với một thằng nhóc mười tuổi chưa có tu vi vui lắm sao" hắn thở dài nói.
Lúc hắn dung hợp món quà từ hệ thống thì suốt thời gian đó có thể hoàn toàn không có tí ký ức nào cũ chỉ đơn gian lúc đó hắn là một đứa trẻ đơn thuần, sau khi dung hợp xong khí tức thay đổi làm Tứ Lão nghĩ hắn bị ai đó nhập liền ra tay đánh hắn một trận, nhưng hắn cũng không ăn chay nên bị đánh bầm dập. Nhớ lại cũng hoài niệm thật, những ký ức cũng Tứ Lão luyện tập, ăn uống, thậm chí là đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
-"Ngươi cũng nhớ đấy thây, hahaha" Tứ Lão thấy hắn cũng đang trong trạng thái hoài niệm cũng cười nói.
-"Ai mè thèm nhớ kia chứ, sì" hắn ta hốc cạn chén nói.
-"Này ta nói ví dụ một chút được không, nếu như....." Tứ Lão âm trầm nói.
-"Có gì sao Lão Già" hắn ta thấy lão ầm à ậm ừ cũng hỏi.
-"Có một ngày ta không phải là con người con biết chỉ là một kẻ máu lạnh giết người không gớm tay thậm chí giết cả người mà con yêu....liệu con có tha cho ta không" Tứ Lão tu cạn chén lấy động lực rồi tuôn ra một tràng.
-"Hahahaha, ta sẽ giết ông, nhưng ta sẽ không để ông làm vậy đâu ta cũng đâu ăn chay đâu chứ lão già" hắn cười lớn vì nghĩ rằng lão chỉ nói đùa tay vẫn rót rượu đều cho hai người.
-"Vậy sao...ta đã yên tâm rồi" Tứ Lão hốc cạn chén nói. Có lẽ việc này ông đã có dự tính gì đó.
-"Ngươi nên nghỉ sớm đi tiểu tử" Tứ Lão đứng lên nói định đi thì quay lại ném một huyết sắc giới chỉ cho hắn rồi nói thêm.
-"A, chiếc nhẫn ngày xưa của cha mẹ ngươi để lại, giờ ta trao cho ngươi, ta có việc phải làm rồi tên tiểu tử ngươi bảo trọng" nói rồi quay lưng đi.
Hắn im lặng nhìn giới chỉ rồi tu lấy một ngụm rượu, nằm xuống bãi cỏ rồi đưa tinh thần vào trong xem xét thì thấy một quả cầu màu vàng và một hộp lục giác màu ngọc bích.
"Này Javis trong đây là thứ gì thế" hắn tò mò hỏi.
"Keng, ngài phát tài rồi quả cầu màu vàng kia chứa một quyết bí tịch tên là Phần Quyết có khả năng giúp ký chủ hấp thu dị hỏa để tăng cảnh giới, còn hộp ngọc là dị hỏa đứng thứ 11 trên dị hỏa bảng tên Cốt Linh Lãnh Hỏa nó là một ngọn lửa màu trắng có nhiệt độ cực thấp. Truyền thuyết kể rằng vào trăm năm chỉ khi nguyệt thực xuất hiện, tại nơi âm lãnh nhất mới tìm được nó. Ngài phát tài rồi hahahahaha" Javis cười to vui hơn hớn.
"Vậy giờ ta phải làm gì với nó" hắn mặt chả hiểu gì hỏi.
"Bế quan tu luyện chứ còn gì nữa" Javis giọng gấp gáp nói.
"Haizzzz, kệ đi mai ta tỉnh rượu đã rồi tính sau" hắn ngủ luôn trước những tiếng kêu bất lực của Javis.