- Này...này...ALO !!!
Long Kinh lay nữ nhân thất thần bất động ngồi bên bờ hồ .
- Là anh !
- Khụ, nói chuyện chính trước, tôi có chuyện cần cô giúp đây, hửm, vết thương của cô không sao chứ ?
- Ân, cũng may ,nhờ có anh, chưa chết được .
Hắn nhìn xuống, cô nàng vẫn chăm chú nghe, Long Kinh mới tiếp tục .
- Khụ, hiện tại tôi không có nhà...ừm...thông tin cá nhân cũng không có luôn.
- Ưm...anh có thể tới nhà tôi ở, ừm, còn chuyện thẻ định danh có lẽ tôi giúp được.
- Ồ, vậy cảm ơn. Cứ gọi là Long Kinh được rồi.
Long Kinh chìa tay ra.
- Ừm, anh Long Kinh, tôi là Hà Nhược Thủy, cứ gọi Nhược Thủy.
Cô nàng cũng bắt lấy tay hắn.
- Ân, tôi dẫn anh đi.
- Ừm.
Long Kinh theo Nhược Thủy trở về.
- Sao, nhìn cô có tâm sự ?
- Ừ, có một số chuyện, dù biết rõ nhưng cũng không tránh được, cảm thấy hơi vô nghĩa.
- Những anh hùng chân chính, đều chết rất sớm, ừm ,phải nói là bọn họ ngu ngốc. Bọn họ có thể hi sinh ngay cả khi chẳng ai hi sinh vì bọn họ cả , chỉ biết gửi gắm vào tương lai tốt đẹp mà thôi. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của bọn họ, cũng là chuyện bọn họ muốn làm, cũng đáng khâm phục. Luôn có những thứ thối nát hơn nhiều, sợ rằng, những con người như thế cũng chỉ như những bông hoa sớm nở tối tàn. Không thay đổi được gì.
- Không ngờ lại có người như anh .
Nhược Thủy khẽ cười.
- Vẫn là nên làm chính mình là đủ rồi
- Cảm ơn anh.
Nhược Thủy thở dài một hơi, ngữ điệu cũng dễ chịu hơn.
- Không có gì, có lẽ cô nhìn tôi là một kẻ bất mãn với chế độ ,với tất cả mọi thứ, nhưng cái tôi thực sự ghét chính là những người như cô lại cứ đâm đầu vào chỗ chết thay vì giải quyết vấn đề gốc rễ.
- Haha...
Nhược Thủy cười trừ.
- Chậc...cô cũng giàu có thật...
Đứng trước căn biệt thự đối diện hồ nước lớn, xung quanh chiếu sáng không thiếu thứ gì, Long Kinh tặc lưỡi.
- Đều là của cha mẹ tôi để lại.
Nhược Thủy giải thích.
- Ây dà...tôi đi tắm một chút...
Nhìn Long Kinh giống như muốn đi lắm rồi khiến nàng bật cười. Lần đầu tiên tiếp xúc với một người kì lạ như thế lại khiến bản thân vui vẻ dễ chịu hơn nhiều.
- Hình như chưa có mua đồ cho anh ta ?
Nhược Thủy nhớ ra, liền chạy tới trung tâm thương mại gần đó.
- Mẹ nó, trong nhà người ta mà giám sát nhiều vậy...thiếu cái trong nhà tắm này nữa thì đéo nghi ngờ gì bọn súc vật quay trộm kia rồi...
Toàn bộ camera ẩn giấu trong nhà đều hỏng hết mà rơi xuống, gom lại một chỗ, chờ nàng ta về tự mình xử lý.
Một chiếc bồn tắm lớn để ngâm mình, hắn mới cảm thấy phê pha làm sao.
Con mắt hắn lóe lên ánh sáng thần bí.
Người ta nói, trong nhà tắm mà hát thì ai cũng là ca sĩ chẳng sai . Long Kinh cũng cảm thấy mình rất có thiên phú mặc dù thực sự thì nó như bò rống .
Long Kinh lấy khăn tắm lau mình mới sực nhớ, hắn làm gì có bộ quần áo nào thay thế bây giờ ?
Vừa hay lúc Nhược Thủy đẩy cửa đi vào mang theo túi đồ mới mua sắp chất ngập đầu.
- Khụ, tôi đoán mò , đồ của anh đây, thử xem có vừa hay không ....hửm, cái này...bọn họ là ai ?
Nhược Thủy cơ thể rắn chắc kia, lại nhìn 7 kẻ lạ mặt nằm sõng soài trên mặt đất cùng máy quay trộm.
- Không biết, mấy thứ đồ này có trong nhà của cô, còn bọn họ cứ rình rập bên ngoài nhà cô từ lúc tôi bước vào.Má nó ớn !
Long Kinh rùng mình.
- Cảm ơn.
Hắn nhận lấy túi đồ rồi thay đi, chung quy vẫn vừa vặn.
Nhược Thủy liền báo cáo sự việc lên bộ phận bảo vệ khu biệt thự, bàn giao xong xuôi liền đóng cửa nhà.
- Có lẽ tôi biết ai làm rồi.
- Hửm, vậy tùy cô giải quyết thôi.
Nhược Thủy gật gù. Hắn ngồi vất vưởng trên sofa mà xem tin tức mới cập nhật hôm nay trên TV.
- Cảm ơn anh đã cứu mạng tôi hôm nay.
Long Kinh phất phất tay, một tay cầm cánh gà, mới nhả ra một miếng rồi nói :" Bỏ đi, thuận tay mà thôi. "
Nhược Thủy nhìn hắn hồi lâu.
- Ừm, thì nhìn cô thuận mắt, cũng xinh đẹp , lí do như vậy, được chưa ?
Nhược Thủy cười cười, cũng chuẩn bị làm đơn xin nghỉ làm Chiến Sĩ Tự Do.
- Cô cũng không cần phải miễn cưỡng, cốt yếu vẫn là thứ mà bản thân mình mong muốn nhất.
- Ừm, tôi hiểu.Tôi quyết định rồi.
Nhược Thủy khẽ gật.
Cô nàng vừa kí xong ,liền ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi :" Anh có bạn gái chưa ?"
- Chưa .
Hắn liền đáp.
- Ừm...nếu vậy, trong thời gian này...làm bạn trai tôi đi ?
Tưởng chừng hắn sẽ phân vân, ai ngờ hắn liền gật đầu :" Đồng ý "
- Hửm, anh không sợ tôi lừa bán anh đi sao ?
Nhược Thủy bất ngờ xen lẫn e thẹn ,dù sao cũng là nàng chủ động đề nghị.
- Cô sẽ không .
- Tự tin như vậy ?
- Ừ,...cứ cho là thật, vậy cô cũng quá tốn công phu đi ?
- Hửm, vậy đi xa hơn ? Tới mức vợ chồng thì sao ?
- Ách, ừm...đồng ý !
- Anh !!!
Nhược Thủy đỏ mặt. Long Kinh hắn chính là không cần mặt mũi , muốn so với hắn, nàng còn xanh và non lắm !
- Tự nhiên có một phú bà bao nuôi mới hạnh phúc làm sao !
Long Kinh bồi thêm .
- Khụ khụ...chuyện này nói sau !
Nhược Thủy không muốn nói nữa, nếu không sẽ bị hắn làm thẹn chết !
- Được rồi, tạm không đùa em nữa,phu nhân đây hẳn là có rất nhiều phú nhị đại theo đuổi ?
Miệng nói không nhưng hắn vẫn châm chọc.
Nhược Thủy thua rồi, nàng cũng chẳng so đo với hắn nữa, khẽ gật đầu, còn nói thêm :" Tuy cái miệng anh rất không được, nhưng tôi tin lựa chọn của chính mình. Ừm, cho dù có sai thì cũng vẫn là lựa chọn của tôi "
- Uầy, phu nhân thật bá đạo, đây là muốn cưỡng hôn về bồi đắp tình cảm !
Long Kinh mặt ngây ra, cái đùi gà bay vụt qua mặt hắn, hắn lại vừa bắt được.
- Phu nhân, không được lãng phí đồ ăn ah.
Nhược Thủy vừa cười vừa tức . Quả thực ngày hôm nay của nàng đã vui hơn tổng thời gian trước đó rồi.
Đề nghị của nàng, nửa thật nửa đùa, thà rằng sớm lựa chọn, quyết định còn hơn cứ mãi ngập ngừng để rồi hối hận muộn màng.
Ngôi nhà thanh tĩnh lạnh lẽo bấy lâu nay cũng có sinh cơ hơn .
...
- Thiếu gia, toàn bộ máy quay đã bị hủy rồi . Hơn nữa, đám người đó...toàn bộ bị mù rồi.
- Có chuyện gì ?
- Có 1 tên đi vào nhà Hà Nhược Thủy, sau đó...
- Tra cho ta .
- Vâng, thiếu gia.