Chương 13: Việc gia đình

- Tiểu thư, phu nhân mời hai người tới sảnh ăn tối.

Tiếng của A Tư gọi hai người .

Nhược Thủy cùng Long Kinh theo A Tư mà tới. Bàn ăn bày trí trang nhã ,đều đã được chuẩn bị rất nhiều món còn rất nóng hổi.

- Nhược Thủy, Long Kinh, 2 đứa lại đây.

Hắn khẽ mỉm cười, cùng Nhược Thủy ngồi 2 ghế gần nhất.

Không chỉ có Tô Diệp Lan còn có một trung niên tóc bạc khác ngồi ngang hàng ,như vậy đủ hiểu thân phận ,chính là ông ngoại của Nhược Thủy - Hà Công Danh.

Hà Công Danh nhìn hắn chằm chằm, cơ mà nhìn hắn chẳng có chút gì là quan tâm cả, ngoài việc liên tục gắp đồ ăn cho Nhược Thủy và ăn thì trong mắt không có hai người già bọn họ.

- Khụ...

Nhược Thủy ho khan.

- Hửm, em bị sao thế ? Bị ốm rồi sao, không đúng , cơ thể chiến sĩ khỏe mạnh, lí nào lại bị mấy cái bệnh lặt vặt ?

Nhược Thủy cạn lời , cái mặt giả ngu nàng thấy rõ.

- Ông, bà...chúng cháu về rồi.

Một nam một nữ tầm tuổi hai người cũng đi về phía này.

Tô Diệp Lan nhìn hai người liền hỏi :" Cha mẹ hai đứa đâu ? "

- Bà, cha con tạm không về được , mẹ con thì một chút nữa sẽ về tới.

- Ừm,...đây là con của bác cả cháu, cũng là anh chị của cháu , thằng nhóc đó tên Vệ Lãm , còn đó là Ngọc Nhi.

Tô Diệp Lan quay sang giới thiệu cho Nhược Thủy.

- Còn đây là Nhược Thủy và chồng là Long Kinh, Nhược Thủy là con gái của cô út của các cháu.

- Ra là em họ và em rể.

Xác định được mối quan hệ, Hà Vệ Lãm và Hà Ngọc Nhi sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều.

- Tốt nhất là em nên ăn một chút, thêm chút nữa muốn ăn cũng khó ah !

Long Kinh khẽ cười, lại liền tay gắp thức ăn cho nàng .

Nhược Thủy nghe vậy, cũng ăn một chút trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

- Cha, mẹ, chúng con tới rồi đây.

Người chưa thấy nhưng tiếng đã vang vọng từ bên ngoài vọng vào .

- Bác hai của con , Nhân Chính, vợ là Châu Lệ. 1 đứa con trai là Bách Thế.

- Mẹ, chúng con tới rồi .

Một nữ nhân sắc sảo mặc áo choàng dài đi cùng 1 trung niên vạm vỡ có 1 vết sẹo lớn trên mặt.

- Bác ba Viên Húc và cô tư Vân Hoa của con, họ là con nuôi nhà chúng ta.

- Yên lặng !

Hà Công Danh vốn yên lặng bây giờ mới lên tiếng, trong sảnh liền yên lặng.

- Đây là Nhược Thủy , con gái của Tố Tố, chúng ta muốn đón nó về , mấy đứa không ý kiến gì chứ.

Nói là hỏi ý kiến, nhưng với khí thế của Hà Công Danh bây giờ, nó chỉ là sự thông báo mà thôi.

Hà Công Danh liền ngồi xuống, nhường lại vị trí chủ tọa cho vợ mình.

- Có một chuyện ta cần giải quyết ngay lập tức . Những món quà ta gửi cho Nhược Thủy đi đâu rồi ?

Tô Diệp Lan trầm giọng.

Không có ai lên tiếng.

- Hừ, Hà gia ta từ khi nào dám làm không dám nhận như vậy ?

Tô Diệp Lan tức giận đập xuống bàn, kình lực lan tỏa.

Ai cũng hiểu, vị đại nhân này thực sự rất tức giận !

- Bà...không cần phải ...

Nhược Thủy lên tiếng, nàng muốn làm dịu bầu không khí.

- Nhược Thủy à Nhược Thủy, cháu ở ngoài chịu thiệt thòi không nói, đến cả người nhà cũng bắt nạt cháu, xem chúng ta là bùn đất rồi !

Tô Diệp Lan nhìn nàng thương xót.

- Ha, thực xem chúng ta già rồi ah ? A Tư , mang nó ra đây.

Một xấp giấy dầy cộp báo cáo hoạt động của toàn bộ người trong Hà gia.

- Hà Bách Thế, cháu cũng xem thường chúng ta quá rồi !

Người cũng bị chỉ mặt đặt tên rồi, không thể không nhận .

- Bà, làm sao có thể cho người ngoài được !

Bốp !

Châu Lệ đứng dậy, tát thẳng 1 bạt tai vào mặt đứa con trai mình.

- Mẹ, là con dạy dỗ sơ sót.

- Mẹ, con không sai , trong cái nhà này, con mới là thiên tài ! Một đứa người ngoài như nó không xứng !

Hà Bách Thế chớp mắt đã đứng đằng sau Nhược Thủy, bàn tay muốn chụp lấy đầu nàng.

- Ngu dốt !

Long Kinh nhẹ nhàng nắm chặt nắm tay gã.

- Vốn dĩ không định xen vào chuyện gia đình của Nhược Thủy, nhưng nếu có người muốn động tay động chân, tiểu nhân đây sẵn sàng phụng bồi !

Ngón cái hắn chạm nhẹ lên nắm tay Hà Bách Thế, khiến gã như diều đứt dây, bay vụt ra ngoài.

Long Kinh đứng phía sau nàng , cười nhẹ.

- Dám đánh bổn thiếu, muốn chết !

Hà Bách Thế chớp mắt đã lao tới phía sau Long Kinh.

- Ầy, vị nhị thiếu gia này, Thiên Giai sơ kì của ngươi cũng chỉ là đồ giả mà thôi, có tiếng không có miếng, e rằng cả đời này cũng chẳng thể tăng tiến thêm nữa.

Long Kinh dễ dàng nắm bắt cổ tay của gã.

- Chồng ...

Nhược Thủy nhìn hắn .

- Ầy...vẫn là chuyện gia đình, từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không đi.

Long Kinh ném Hà Bách Thế đang run rẩy sợ hãi lại cho Hà Nhân Chính và Châu Lệ.

- Cậu đã làm gì ?

Châu Lệ nhìn hắn cầu xin.

- Không có gì, chỉ là dọa hắn một chút ,nghỉ ngơi vài ngày là ổn .

Long Kinh khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh Nhược Thủy.

- Haha, quả nhiên là lang quân cháu gái ta nhìn chúng , xem ra cái tin tức kia cũng không giả.

Hà Công Danh bật cười lớn.

- Được rồi , A Tư, đưa hai đứa nó về phòng tâm sự trước đi.

Hà Công Danh phân phó, những người khác đều ở lại. Bình thường chuyện gia đình đều là do Tô Diệp Lan chủ đạo giải quyết, Hà Công Danh hiếm khi lên tiếng.

- Nghe ông nói, tiểu tử này rất tốt ?

Tô Diệp Lan hỏi.

- Đương nhiên tốt, theo tôi thấy , tiểu tử này mạnh nhất Thiên gia cũng không sai ,hơn nữa, cũng chính là tiểu tử này một mình lập đại công ở trận chiến tử thủ căn cứ 12 thành phố phía Nam ...ừm, không tính là một mình, thế nhưng công lao cũng phải chiếm đến 7 phần.

Nghe xong tin tức này ,ai nấy đều gật gù tấm tắc.

- Ừm, quan trọng nhất là trước đó, 2 lần phòng thủ đều có cháu gái bà cũng tham gia, đến lần thứ ba thì bị tiểu tử này thế nào lại có chuyên cơ cùng hộ tống trở về an toàn. Có thể đảm bảo cho nha đầu kia như vậy cũng đáng tin cậy.

- Xem ra, Nhược Thủy gặp được phúc tinh rồi.

Tô Diệp Lan thở dài.

Trở lại phòng mình , Nhược Thủy đổi lại y phục, một cái váy ngủ mỏng manh dễ chịu.

Long Kinh gối đầu trên đùi thon của nàng ,vuốt ve làn da trắng mịn.

- Đang nghĩ gì thế ?

Long Kinh nhìn nàng suy tư liền hỏi

- Em...cảm thấy mình không hợp ở nơi này.

- Ồ, vậy chúng ta về nhà thôi .

Long Kinh trả lời giúp nàng.

Nhược Thủy cũng chuẩn bị sẵn một phong thư để trên bàn.

Long Kinh liền ôm lấy nàng .

Thoáng chốc, Nhược Thủy thấy khung cảnh thay đổi, từ căn phòng xa hoa đã biến thành căn phòng quen thuộc của mình rồi.

- Ừm...có anh nữa , đây mới là nhà của em.

Nhược Thủy nhìn quanh, nhón chân hôn lên má hắn.

- Vợ yêu, em thật quyến rũ à nha...

Nhược Thủy mới chú ý, váy ngủ cũng bị hắn tốc lên cả rồi.

- Đáng ghét !

- Nói lại anh nghe ?

Thanh âm kiều mị phát ra khắp phòng.