Chương 265: Tự mình đa tình?

Nghe thấy trong giọng nói của nàng phiền muộn cùng khác lạ ý tứ, Diễm Cơ ưu nhã nhấp một ngụm linh trà, nhưng ánh mắt lại như có như không nhìn về nơi xa...nơi đó chính là Nham Kiều cùng Tô Uyển Tình các nàng phòng ngủ.

Nàng tuy hiện tại bên ngoài vô cùng bình thản, nhưng chỉ là cố che giấu đi nội tâm có chút không yên tĩnh cùng khác lạ của mình mà thôi.

Nghe một đêm xuân cung...đổi ai cũng khó giữ bình tĩnh nha!

Du Phi Nhã thấy vậy thì ánh mắt hơi nheo lại, cái mũi nhỏ hướng về trước hơi ngửi ngửi một chút.

"Ngươi làm gì?" Diễm Cơ bị nàng tiếp xúc có chút không được tự nhiên, dời đi thân thể kiều diễm mà nghi hoặc hỏi.

Du Phi Nhã thu hồi động tác tựa như mèo nhỏ của mình, ánh mắt cũng biến thành hơi quái dị mà nhìn về Diễm Cơ một chút, bất chợt lại che miệng cười nói "Xem ra cũng không chỉ một mình ta bị ảnh hưởng lấy...ai đó 'em gái' buổi sáng cũng được 'tắm' đâu!"

Nghe ra trong đó thâm ý, dù là lạnh nhạt Diễm Cơ trên tay tách trà cũng hơi lay động một chút, ánh mắt biến thành ngượng ngùng cùng xấu hổ.

Thở ra một hơi, sau đó nàng nhanh chóng che giấu mà bất đắc dĩ nói "Ngươi thật sự ngửi ra được?!"

"Đương nhiên, ta thể chất thế nhưng là có chút đặc thù nha...rất mẫn cảm với mùi vị!!" Du Phi Nhã tùy ý dời lấy cơ thể thướt tha ngồi tại bên cạnh bàn đá, hơi có chút đắc ý mà cười nói.

Dừng lại một chút, nàng lườm Diễm Cơ cái kia gần như hoàn mỹ dung mạo, trầm trầm nói nhỏ "Hai chúng ta cái gì nên hiểu cũng đều hiểu, cũng không cần lẫn nhau che che giấu giấu rồi!"

"Hừ hừ...du sao đều phải nghe một đem xuân cung, cơ thể có chút phản ứng cũng là chuyện bình thường!"

Diễm Cơ sau đó cũng khôi phục lại tâm tình của mình, ánh mắt thu hồi mà nhìn về trên tay quyển trục, không muốn cùng cái này mạnh miệng nữ nhân tiếp tục nói về chủ đề này.

Du Phi Nhã thấy vậy hơi bĩu môi một chút, cũng bắt đầu nhấp một ngụm linh trà trên tay!

Hai người cứ như vậy hưởng thụ lấy dịu nhẹ sơn phong mang đến ban mai hương khí cùng mát lạnh, tùy ý nhàn nhã dùng lấy tinh mỹ điểm tâm còn nóng hổi.

Các nàng hằng ngày đều sẽ vào buổi sáng thức dậy, im lặng hưởng thụ yên bình cảm giác không cần lo lắng này.

Nơi đây hoàn cảnh làm cho nổi lòng của các nàng bình yên đến lạ thường, bởi vì nơi đây chính là cả đại lục an toàn nhất...nơi đây có một nam nhân háo sắc cùng ác thú vị, nhưng chính hắn lại có thể che chở cho các nàng trước mọi nguy hiểm!

Qua một lúc!

Diễm Cơ nhìn xem trên tay một đoạn tình báo do thương hội thu thập được, sau đó mày ngọc hơi nhíu lại mà hướng về Du Phi Nhã hỏi "Xuân Phong Bích Ngọc Lâu cho đến này có động tĩnh gì không?"

Nàng hiện tại tầm mắt cũng đã khai phóng rất nhiều so với lúc tại Côn Ô thành, cũng hiểu được đại lục sơ bộ bố cục cùng ẩn tàng bao nhiêu kinh khủng thế lực, biết được không thiếu khi xưa có mơ cũng không nghĩ tới bí mật.

Du Phi Nhã lại từng cùng với nàng tâm sự về xuất thân cũng như hoàn cảnh khi xưa của mình, cũng như nguyên nhân mà nàng chủ động tìm tới nơi đây nương nhờ lấy vị này Tiêu Dao Thánh Giả!

Nghe đến quen thuộc danh tự này, Du Phi Nhã trên tay động tác hơi dừng lại một chút, khuôn mặt trắng nõn tuyệt mỹ cũng hiện lên một chút hồi ức...không mấy vui vẻ.

Nhìn xem nơi xa thương khung rộng lớn một lúc lâu, nàng ánh mắt hiện lên tùy ý mà nói "Từ sau khi tin tức ta đi vào nơi đây ở lại truyền đến Trung Vực tổng lâu, nghe đâu bên kia từng có lão quái vật xuất quan muốn đích thân đi đến Bắc Vực, ý đồ thương lượng cùng Vân Lam Tông mà dùng chí bảo đem ta mang trở về!"

"Nhưng lúc đó lại có tin tức khác nổi lên...nói ta dựa vào người lại là Tiêu Dao Thánh Giả một vị đệ tử, dẫn đến bọn hắn cho đến nay cũng không dám có hành động gì thêm!"

Nói đến đây, Du Phu Nhã cũng nhịn không được che miệng cười khẽ, ánh mắt nhìn về trạch viện kia hiện lên một tia quái dị.

Lão gia hắn thế mà bị truyền ngôn đồn thổi trở thành đệ tử của chính mình, chuyện này quả thật không biết nên nói như thế nào cho phải đâu!

Diễm Cơ nghe vậy cũng nhịn không được nở nụ cười, nàng như có điều suy nghĩ nói "Có lẽ Phỉ Thúy Cốc Cố gia bất ngờ gặp chuyện, triệt để dọa sợ bọn hắn đây!"

Bất chợt nàng hướng về Du Phi Nhã nói nhỏ "Vị kia...đến hôm này vậy mà còn không có đối với ngươi cơ thể ra tay?"

Theo câu hỏi mang theo ý riêng này, bầu không khí ở giữa đình viện có hơi chút trầm mặc cùng lúng túng.

Bởi vì chính Du Phi Nhã bản thân mình, cũng không biết được đáp án chân chính của chuyện này.

Lúc ban đầu vừa bước vào cư ngụ tại nơi đây, nàng cứ nghĩ với vị kia háo sắc cùng mê luyến nữ nhân đến như vậy bản tính...nàng cái này thân thể mê người tuyệt sắc thiếu nữ, tất nhiên phải bị hắn không kịp chờ đợi nắm tới tay, cường thế đặt tại dưới thân mà tùy ý chà đạp chứ?

Nàng nội tâm đối với đem thân thể giao cho Nham Kiều tuy có không ít kháng cự chi ý, nhưng vì có thể vĩnh viễn thoát đi địa ngục kia, nàng cũng đã từ sớm phó mặt tất cả mà chờ đợi nam nhân này chiếm hữu mình!

Nhưng cho đến hiện tại, vị này đại nhân một mực còn không có ý tứ gì đối với nàng, thậm chí ánh mắt cũng rất ít trên người nàng dừng lại qua!

Nếu như không phải hắn hằng đêm đều cùng Tô Uyển Tình chúng nữ ân ái bên nhau, nàng cũng đã nhịn không được hoài nghi vị này là bởi vì tu vi quá cao cho nên không còn ham mê nữ sắc chứ.

Diễm Cơ cũng nhìn ra tâm trạng nghi hoặc của Du Phi Nhã, ánh mắt nàng cũng hiện lên suy tư không chắc.

Nếu nam nhân này không chạm đến thân thể yêu kiều của nàng là bởi vì nàng đưa ra ước định trước kia, như vậy Du Phi Nhã cái này yêu diễm lại mỹ lệ tuyệt luân thiếu nữ...là vì nguyên nhân gì đâu?

Nguyên nhân gì...để cho vị thánh giả háo sắc này còn không ra tay với hai cỗ mê người nhục thể này cơ chứ?

"Các ngươi trong lòng...đang xem lão gia của chúng ta là loại người gì?"

Đột nhiên, một giọng nói mang theo lạnh nhạt cùng bất mãn chi ý vang lên bên cạnh bàn đá, đem hai người đang suy tư cho giật nảy mình mà đưa mắt nhìn tới.

Chẳng biết từ lúc nào, Cơ Tuyết Nhạn đã mang theo một ít vừa tẩy rửa xong lấp lánh linh quả mà đứng tại bên cạnh, ánh mắt tựa như thu thủy lạnh nhạt cùng không rõ mà nhìn xem hai người rất chăm chú!

Nàng trên thân hiện tại còn bao trùm lấy một đạo tựa như từ vô số bông gấm tạo thành trùm đầu áo ngủ, toàn thân trên dưới tựa như một quả bông cầu tròn vo, bên dưới chỉ để lộ một đôi chân dài thẳng tấp trắng nõn như ngọc, nhìn phá lệ đáng yêu.

Nhưng khi kết hợp với khuôn mặt vốn mỹ lệ như thiên tiên lại đi qua hằng đêm tưới nhuần mà lộ ra càng thêm kiều diễm của nàng, Cơ Tuyết Nhạn lúc này hoàn toàn không chút thua kém với Diễm Cơ cùng Di Phi Nhã về khí chất lẫn dung mạo cùng dáng người.

Thậm chí bởi vì trở thành nữ nhân của Nham Kiều, nàng so với hai người trước mắt càng nhiều thêm một loại mỹ miều ôn nhuận khí chất, tựa hồ...rất ngọt!

Du Phi Nhã đầu tiên là giật mình, sau đó hết sức kinh ngạc nhìn xem tựa như bông cầu một dạng ấm áp áo ngủ...hình tượng y phục này này thật sự rất mới lạ!

Xinh đẹp cùng đáng yêu...đây chính nàng ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu của nàng khi nhìn thấy!

Diễm Cơ cũng rất kinh ngạc nhìn xem trên thân Cơ Tuyết Nhạn mới lạ y phục, nhưng nàng càng chú ý nhiều hơn chính là nữ nhân này vừa nói lời kia...đó là ý tứ gì?

Đối với Du Phi Nhã hai người ánh mắt nghi hoặc cùng kinh diễm, Cơ Tuyết Nhạn trên mặt cũng không tự chủ hiện lên một tia nhàn nhạt hài lòng cùng tự đắc thần sắc.

Không vì nguyên nhân nào khác, bởi vì y phục nàng đang phủ trên thân chính là Nham Kiều đêm hôm qua tự tay vì nàng tạo nên...đó chính là hắn chú tâm vì nàng mà làm ra!

Không cần đề cập đến y phục này phi thường đẹp mắt cùng hợp với nàng...chỉ riêng bản thân nó từ ban đầu xuất hiện, đã mang theo ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với nàng!

"Tuyết Nhạn tiểu thư lời nói lúc nãy là có ý gì?" Diễm Cơ thu hồi cảm xúc, thanh âm nghi hoặc.

Du Phi Nhã cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút không yên nhìn xem đem nàng kinh diễm Tây Vực khi xưa đứng đầu thiên chi kiêu nữ.

Cơ Tuyết Nhạn tùy ý lườm hai người nữ nhân có chút tự mình đa tình này một mắt, sau đó chậm rãi xoay người quay về phòng lớn dời bước ngọc mà đi.

Theo bóng lưng của nàng dần xa, một câu nói có phần che lắp cũng tùy ý vang lên "Lấy lão gia hắn thân phận chí cao vô thượng, đối xử với nữ nhân của mình lại luôn yêu thương cùng chiếu cố có thừa!"

"Trên vô tận đại lục này, kỳ nữ so với các ngươi càng thêm kinh diễm muốn được ở bên lão gia hắn...sẽ lại còn thiếu đi sao?

"Tuyết Nhạn hiện tại chỉ muốn đề lấy một câu nhắc nhở hai vị...đừng có lúc nào cũng ảo tưởng rằng lão gia phải nhất định phải bắt lấy các ngươi mỹ miều thân xác kia không thể!!"

"Tuyết Nhạn cùng Thiên Tuyết tỷ mấy người tỷ muội đều cam tâm cùng hạnh phúc tại bên cạnh mà hầu hạ lão gia...mà chúng ta có ai thua kém hai người các ngươi sao?"

"Lão gia hắn...cần thiết cưỡng ép hai vị sao?"

Thanh âm của nàng mang theo một chút giễu cợt cùng lạnh nhạt chi ý, theo sơn phong lưu chuyển nhẹ nhàng mà truyền vào tai của Diễm Cơ cùng Du Phi Nhã hai người!

Theo Cơ Tuyết Nhạn bóng lưng biến mất phía sau đại môn, bầu không khí nơi đây triệt để lâm vào trầm mặc.

Câu nói của Cơ Tuyết Nhạn tuy nhẹ nhàng nhưng lại tựa như một cây gai nhọn, đâm thẳng vào tâm linh một mực cao ngạo của hai vị tuyệt thế kỳ nữ này!

...

Ps: Nếu các bạn thích truyện của tác, và có ý định muốn ủng hộ tác thêm một chút động lực, thì tại đây nha!

VietinBank: 109874497616

CAO THANG AN