Tô Uyển Tình hơi thở như lan mà rên rỉ liên tục, cái mông đầy đặn uốn éo không ngừng, vô ý một dạng mà phối hợp với ngón tay của Nham Kiều.
Bên trong hoa huyệt vô số mị thịt của nàng có thể cảm nhân được, lão gia ngón tay đang chậm rãi đào khoét bên trong hoa huyệt chặt chẽ của mình.
Trên miệng bị bá đạo chiếm lấy, nơi nhũ phong cao vút cùng nhũ hoa cũng đang bị lão gia một bàn tay cho mạnh mẽ xoa nắn thành đủ loại hình dáng, hiện tại nộn huyệt tràn đầy tinh hoa cũng bị lão gia ngón tay liên tục đào khoét!
Từ ba nơi này nhạy cảm bộ vị mang đến trùng kích, nháy mắt làm cho Tô Uyển Tình hạ thể xuân thủy lênh láng.
Nơi đó hiện tại tựa như hồng thủy quá cảnh, dễ dàng đem lão gia một bàn tay đều cho thấm ướt.
Nàng liên tục đung đưa eo nhỏ mê người của mình...làm cho hạ thể cũng theo đó nâng lên hạ xuống, hoa huyệt khẽ mở mà chào đón lấy lão gia tham lam đòi hỏi.
Qua thật lâu, môi hai người mới chậm rãi tách ra, kéo theo từng đạo mê người ngân tuyến.
Nham Kiều nhìn xem gần trong gang tấc yêu tinh tuyệt thế này hàm xuân khuôn mặt, mỉm cười bá đạo nói "Về sau mãi mãi đi theo bên cạnh ta, cả đời ngươi đều chỉ thuộc về ta...biết không?"
Vừa nói, tại bên dưới đào nguyên của Tô Uyển Tình một bàn tay cũng không dừng lại động tác, ngược lại bắt đầu tăng lên cường độ.
Một ngón tay tiếp tục duy trì đào khoét lấy của nàng hoa huyệt chặt chẽ cùng trơn trượt, một ngón tay khác chậm rãi tách ra hai mép môi mềm, thuận lợi tìm tới cái kia đã bị trêu đùa đến xung huyết tiểu hồng đậu mà gãy lấy từng trận.
Phối hợp cùng một chỗ trêu đùa yêu tinh này.
"A...hừ...a...ân...lão gia~!!"
Tô Uyển Tình cơ thể Thiên Sinh Mị Cốt dẫn đến vô cùng mẫn cảm, nơi nào chịu được loại này nhiều nơi cùng bị kích thích một lần?
Vòng eo như thủy xà không tự chủ cong lên một đạo đường cong mê người, như ngọc một dạng mông tròn căn đầy nâng lên hạ xuống, uốn éo theo từng đạo động tác của Nham Kiều.
"Uyển...Uyển Tình đương nhiên mãi mãi...mãi đều đi theo lão gia, tất cả...tất cả của Uyển Tình đều...đều chỉ giành riêng cho lão gia...ngô...hưởng dụng mà thôi!"
"Uyển Tình...Tình yêu ngươi a...lão gia~"
Nàng đôi môi kiều diễm đã nhịn không được mà tại trên lồng ngực rộng lớn của Nham Kiều mà tham lam mút lấy, đầu lưỡi không ngừng liếm láp lấy lão gia cường tráng cơ ngực.
Mang theo từng trận hơi thở như lan, thấm tận ruột gan mà đứt quảng nỉ non.
Nham Kiều ý cười càng đậm, bá đạo mà cúi người hôn lấy giai nhân một ngụm trên môi mềm, tham lam một dạng mà cạy mở của nàng miệng nhỏ, nháy mắt mút lấy chiếc lưỡi mềm mại kia.
"A...a...ngô...ngô!"
Tô Uyển Tình cơ thể đột nhiên run lên bần bậc...bởi vì bên dưới nộn huyệt của nàng, vậy mà bất ngờ bị lão gia cái kia cự vật cho mạnh mẽ chen đi vào.
Thô to cự vật hữu lực chen đi vào nhỏ hẹp hoa huyệt bên dưới của nàng, tức khắc đem số lớn ngọc dịch bên trong cho ép ra bên ngoài.
Sau đó long đầu bá đạo chen qua số lớn mị thịt bên trong hoa huyệt, mạnh mẽ mà đỉnh thật mạnh tại hoa tâm của nàng nơi sâu nhất.
"Oành!"
Lập tức nàng đầu óc lâm vào trống rỗng cùng ngây ngô...chỉ có thể mơ hồ mà cảm nhận được lão gia đã xoay người, ôn nhu đem mình cơ thể cho đặt tại dưới thân.
Mà cự vật của lão gia cũng liên tục mạnh mẽ di chuyển, nhanh vô cùng mà đem nộn huyệt non nớt của nàng trừu dập đến ngọc dịch tung tóe khắp nơi.
"Ân...ân...ngô!"
Nàng cứ như vậy mơ mơ màng màng được lão gia đặt dưới thân, tham luyến mà sủng ái cho đến hừng sáng mới thôi.
Cả cơ thể mỹ miều đều là vết tích của lão gia lưu lại, lão gia một đêm này không biết bao nhiêu lần đem nàng cho đưa đến vu sơn chi đỉnh.
Chờ đến lấy lại được ý thức lúc.
Tô Uyển Tình phát hiện mình vậy mà đang đem cả cơ thể nằm trên người lão gia, cùng với Tử Nghiên phu nhân và La Thiên Tuyết giống nhau.
Cả ba đều được lão gia cho ôm lấy vào trong lồng ngực rộng lớn của hắn, hai bên lại là La Ngọc cùng La Tiểu Thiến hai nữ nhân này cố gắng dán chặt tới.
Các nàng đều đang nhắm lấy mỹ mâu ẩn chưa xuân ý mà nghĩ ngơi.
Tô Uyển Tình bất chợt cảm nhận được khác lạ, cự vật của lão gia...vậy mà cư nhiên còn mê luyến lấy của nàng hoa huyệt, đến hiện tại đều không chịu rút ra ngoài!
Mà nộn huyệt non nớt của nàng cũng tham lam vô cùng, nó gắt gao mà mút lấy căn này thô to cự vật của lão gia không thả.
Khuôn mặt Tô Uyển Tình lập tức lộ ra nụ cười mê ly, đáy mắt cũng hiện lên ý cười nồng đậm.
"Lão gia~" nàng nhìn thấy Nham Kiều đang ôn nhu nhìn lấy mình, lập tức si mê một dạng hướng hắn nũng nịu hô một câu.
"Ngoan...nghĩ ngơi sớm, ngày mai ta mang các ngươi thật tốt du ngoạn!" Nham Kiều mỉm cười nói nhẹ, ôn nhu mà tại trên trán của nàng hôn một ngụm.
"Dạ!" Tô Uyển Tình nội tâm ngọt ngào đến không được, cái đầu nhỏ trên lồng ngực lão gia nhu thuận tựa vào, khẽ ân một tiếng.
Nàng có thể cảm nhận được lão gia bên trong ánh mắt khi nhìn về mình đã khác xưa rất nhiều, bên trong đều là yêu thương cùng thương tiếc đối với nàng!
Nàng cứ như nhắm lại mỹ mâu, chăm chú hưởng thụ lấy lão gia ấm áp vòng tay.
Nơi đây...chính là nhà của nàng cả một đời này, cũng là của nàng tất cả về sau!
Tô Uyển Tình các nàng thì tốt rồi, cả một đêm được Nham Kiều sủng ái mà thỏa mãn cả thể xác lẫn linh hồn.
Nhưng nàng lại không biết rằng!
Một đêm này, trên dưới Hồ Điệp Các mấy vị hạch tâm đệ tử thanh xuân thiếu nữ đều không một cái ngủ được, tất cả đều đỏ bừng khuôn mặt trằn trọc cả một đêm.
Ngay cả tâm trí đi bế quan đều không còn rồi!
Dù sao phóng đảng âm thanh của năm vị giai nhân, thật sự chưa bao giờ dừng qua...thuận lý thành chương đem một đám chưa trãi sự đời thiếu nữ, cho choáng váng đầu óc.
Nghe một đêm xuân cung như vậy...các nàng phía dưới đào nguyên không ngoại lệ, đều bị hồng thủy quá cảnh làm cho xuân cốc bên trong cỏ thơm đều một mảnh ngã nghiêng!
Nội tâm non nớt của các nàng một mực tưởng tượng lấy hình ảnh, nghĩ đến cái vị kia mang theo tiêu dao khí chất đại lão, cường thế mà trên người của các nàng di chuyển.
Tay nhỏ của các nàng không hẹn, nhưng đều hướng về cùng một nơi trên cơ thể của mình mà di chuyển!
Kể từ đó...tiếng rên rỉ không chỉ từ một nơi phát ra, mà liên tục từ các nơi khác của những thiếu nữ này cũng chậm rãi tham dự vào bản này hòa tấu!
...
Trong lúc Hồ Điệp Các bên trong đều bị hồng phấn bầu không khí cho bao trùm, không nói lên được dâm mỹ.
Thì tại ngoại giới, theo Thiên Tinh Thành một chuyện triệt để truyền ra, cả Tây Vực sớm đã lâm vào địa chấn!!!
Thậm chí theo Thiên Tinh Thành bên trong một số phân bộ báo về tin tức, tại Trung Vực đều đã nổi lên từng đạo rợn sóng mãnh liệt.
Không thiếu Trung Vực đại thế lực, cũng hướng ánh mắt kiêng kỵ nhìn về Tây Vực nơi đây!
Một cái có thể tùy ý điều động một cổ sức mạnh như Tà Huyết Giáo tại Thiên Tinh Thành làm ra...nội tình đó nếu đặt tại Trung Vực, tuyệt đối cũng là bá chủ một phương tồn tại!
Mà để một thế lực như vậy huy sư động chúng, ý đồ diệt đi Hồ Điệp Các để mà che giấu một bí mật.
Cái kia Vương Tiên Nhu đang nắm giữ bí mật, đến cùng kinh khủng như thế nào?
"Ba vị Đấu Tôn đỉnh phong, sáu vị Đấu Tôn hậu kỳ?? Tà Huyết Giáo cư nhiên kinh khủng đến như vậy?"
"Hô...Hồ Điệp Các thánh nữ Tô Uyển Tình bất ngờ từ trung vực mà đến cứu viện, đi theo nàng là một vị công tử thần bí?"
Bên trong một tòa hùng thành cách xa Thiên Tinh Thành về phương nam, bên trong cường giả cũng đã nghe được sự tình!
"Đúng vậy, vị này thần bí công tử tuy nhìn qua trẻ tuổi, nhưng tu vi tuyệt đối là Bán Thánh trở lên, thực lực kinh khủng đến độ có thể tiện tay bóp chết Tà Huyết Giáo một nhóm người kia!" có người kích động nói, ánh mắt mang theo sùng bái cùng sợ hãi.
"Huyền Thiên Tông, Phỉ Thúy Cốc, Lưu Vân Tông mấy vị thái thượng trưởng lão, cư nhiên bị Tà Huyết Giáo cường giả dọa cho chạy trốn???" có người ánh mắt liếc về nơi xa một tên Phỉ Thúy Cốc đệ tử, âm dương quái khí cố tình hỏi.
"Đúng vậy, khi đó Thiên Quân tôn giả của Phỉ Thúy Cốc cũng hiện thân ra tay đâu, nhưng bị Tà Huyết Giáo một vị tam chuyển đỉnh phong Đấu Tôn cho dọa mất hồn!" có người cười lạnh nói.
Mà tên kia Phỉ Thúy Cốc đệ tử khuôn mặt đều sắp chôn đến trên bàn, xấu hổ đến không dám gặp người!
"May mắn Hồ Điệp Các vị kia thánh nữ mang theo cường giả tiến đến kịp thời, nếu không hậu quả có thể nghĩ...ít nhất nơi đó tất cả Đấu Tôn một cái không thể rời đi!" có lão giả trên trán hiện lên mồ hôi lạnh mà thì thầm.
"Hiện tại chúng ta còn đi tìm Vương Tiên Nhu sao? nếu thật sự chọc giận Tà Huyết Giáo, ai giúp chúng ta gánh lấy?" có cường giả chần chờ hướng về đồng bạn bên cạnh hỏi.
"Tìm cái rắm ăn, không phải ai cũng có bối cảnh lớn tại Trung Vực mà làm chỗ dựa, tiếp tục tìm nàng chỉ là đưa mạng nhỏ của mình vùi đi vào mà thôi!"
"Thôi được rồi...không thấy ngay cả Hồ Điệp Các, bọn hắn cũng có thể thẳng tay muốn diệt đi sao? chuyện này chúng ta xen đi vào chỉ có chết một con đường!"
"Đúng vậy, chuyện này cấp độ đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta, để những đại nhân vật kia đón nhận đi thôi!"
"Chặc chặc...Vương Tiên Nhu nữ nhân này, thật sự bi ai!"
"..."
Quả nhiên, Tà Huyết Giáo chỉ hiển lộ một chút nội tình, cũng đã triệt để dọa sợ số lớn thế lực của Tây Vực.
Rất nhiều người ngay lập tức hạ lệnh thuộc hạ bên dưới, dứt khoát từ bỏ tìm kiếm Vương Tiên Nhu tung tích.
Dù sao mọi người trước kia tìm Vương Tiên Nhu, cũng chỉ vì muốn biết được bí mật đằng sau của Hấp Huyết sự tình, báo thù cho thân nhân cùng thế lực của mình.
Hiện tại tuy biết rõ hung thủ đấy, nhưng thực lực của đối phương lại là kinh khủng đến như vậy, ai lại đầu óc vô nước mà tiếp tục đâm đầu đi vào chứ?
Báo thù, đó cũng là cần có thực lực mới làm được nha!
Còn về Tà Huyết Giáo đang mưu đồ gì? lại cần nhiều như vậy cường giả huyết dịch?
Chuyện này nên để mấy cái kia bá chủ như Huyền Thiên Tông đau đầu đi thôi, bọn hắn không có ngu đến như vậy đi nộp mạng!
...
Ps: Nếu các bạn thích truyện của tác, và có ý định muốn ủng hộ tác thêm một chút động lực, thì tại đây nha!
VietinBank: 109874497616
CAO THANG AN