P/s: Ba chương kế tiếp chỉ là thủy cùng sắc thôi, nên thận trọng khi nhảy!
...................................................................................
Yên Trần tôn giả cùng Mộ Dung Khuynh Thành bọn người lập tức ngơ ngác tại chỗ, ánh mắt khó có thể tin nhìn về vô cùng trẻ tuổi nam tử tùy ý đùa lấy mỹ nhân trước mắt này.
Nhất thời đầu óc của các nàng một mảnh trống rỗng.
Vị công tử mà thánh nữ đại nhân đang ôm ấp lấy...lại là danh chấn đấu khí đại lục, Tiêu Dao Thánh Giả!
Là Bán Đế chí cường tồn tại?
Cái này cứ như một đạo kinh lôi, đem các nàng đánh cho tê dại da đầu, khuôn mặt đờ đẫn.
Qua thật lâu, mặc dù trong lòng rung động cùng khó có thể tin đối với sự thật kinh dị này còn chưa rút đi.
Nhưng nhìn xem Tô Uyển Tình vẫn như thường khuôn mặt mỹ lệ, các nàng cũng biết...Thanh Y chấp sự nói đến là sự thật rồi.
"Tốt...đừng phiền phức như vậy!"
Nham Kiều gặp các nàng lập tức lại muốn quỳ xuống để hành lễ, bất dắc dĩ tùy ý khoát tay ngăn lại.
"Tham kiến Tiêu Dao Thánh Giả!"
Yên Trần tôn giả các nàng đành phải dừng lại động tác của mình, sau đó đồng loạt nhẹ khom người, yếu đuối mà cung kính hô.
Ánh mắt các nàng hiện tại, một mực không dám nhìn thẳng vào vị này đại lão.
"Được rồi, nếu các ngươi có bản lĩnh đem Vương Tiên Nhu mang đến Thiên Tinh Thành này...bản tọa sẽ đích thân bảo hộ cho nàng!"
Nham Kiều chậm rãi đứng người dậy, ôm lấy Tử Nghiên hướng về hậu viện mà đi, chỉ lại một câu nhàn nhạt nhưng không diễn tả được tự tin.
Mà một câu đơn giản như vậy, nhưng rơi vào trong tai của Mộ Dung Khuynh Thành các nàng lại như tiếng trời!
"Lão gia~ chúng ta hầu hạ ngươi nghĩ ngơi!"
La Ngọc hướng về hai đứa cháu gái liếc mắt, sau đó nhu thuận tiến đến lôi kéo Nham Kiều một bên tay, thanh âm hết sức dụ người mà nỉ non.
"Tốt" Nham Kiều mỉm cười nhẹ gật đầu, sau đó cúi đầu hướng về trong ngực kiều tiểu Tử Nghiên kiều thê này, ẩn lấy ý cười mà nói "Muốn vi phu tắm cho sao?"
Tử Nghiên vốn đang ôm lấy Nham Kiều hai tay đột nhiên một trận, ngẩn đầu chú ý tới hắn tham luyến ánh mắt, nàng nơi nào không hiểu hắn muốn ý đồ gì?
Tử Nghiên khóe miệng khẽ nhếch lên một đạo ý cười đường cong, sau đó cúi đầu đỏ mặt mà nỉ non "Trên cơ thể của ta, tất cả nơi kia đều bị bại hoại ngươi thưởng thức lấy từ lâu rồi!"
"Làm sao còn hưng phấn như vậy đây?"
"Ngô...ngươi muốn như thế nào đều được, Tử Nghiên tất cả sớm đều là của ngươi mà!"
Nói đến đây, thanh âm của nàng không nói lên được ngọt ngào cùng tình ý, quả thật đem Nham Kiều tâm cho mềm nhũn.
Nham Kiều nghe vậy vui vẻ cười lớn, ôn nhu ôm nàng cùng La Ngọc dẫn đầu rời đi.
La Thiên Tuyết cùng La Tiểu Thiến hơi đỏ mặt liếc nhau, sau đó cũng nhu thuận theo sau.
Tô Uyển Tình ánh mắt hơi đổi, nghiêm mặt hướng về Mộ Dung Khuynh Thành các nàng nhẹ nói "Lão gia đã lên tiếng, các ngươi cứ dựa theo đó mà làm!"
"Đừng có dại dột mà rời đi Thiên Tinh Thành tìm người, Vương Tiên Nhu có thể tránh đi Tà Huyết Giáo truy sát lâu như vậy, tất nhiên có bản lĩnh của mình để dựa vào!"
"Các ngươi tìm như vậy càng làm cho nàng có khả năng bị tìm ra mà thôi, nàng ta nếu biết rõ chúng ta nơi này có cường giả tọa trấn, nhất định sẽ nghĩ cách đi đến Thiên Tinh Thành này lánh nạn, đến khi đó các ngươi tìm cách liên hệ với nàng là được!"
"Giữa các ngươi ám hiệu liên lạc lẫn nhau, hẳn phải có chứ?"
Nói xong, nàng cũng không lại tiếp tục nhắc nhở.
Tiểu yêu tinh này mang theo ý cười hai mắt mà lắc lấy vòng eo mê người, chậm rãi đuổi kịp lão gia bước chân!
...
Kích động mà nhìn xem Nham Kiều đoàn người bóng lưng!
Mộ Dung Khuynh Thành các nàng lúc này mới hoàn toàn từ rung động bên trong đi ra, ánh mắt mang theo vô tận cảm xúc vẫn tiếp tục nhìn về hậu viện.
Mà sau khi hoàn toàn tiếp thu sự thật dọa người này, các nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhỏm cùng an toàn đến như vậy.
Cái cảm giác bất lực cùng sợ hãi khi xưa lập tức bị xóa tan.
Thử hỏi, còn nơi đâu an toàn hơn bên cạnh vị này kia chứ?
"Không ngờ thánh nữ nàng vậy mà may mắn đến như vậy!" Yên Trần tôn giả toàn thân xụi lơ ngồi trên ghế, cao hứng nhỏ giọng nỉ non.
Nàng ban đầu có mơ cũng không ngờ tới, Tô Uyển Tình lại có thể đi ở bên cạnh cái vị kia.
Như vậy về sau, các nàng cũng xem như đi theo một bước lên trời rồi.
Thanh Y mỹ phụ cũng thu hồi tầm mắt của mình, ôn nhu hướng về Mộ Dung Khuynh Thành nói "Khuynh Thành, thánh nữ nói đúng, hiện tại chúng ta chỉ có cách chờ đợi tiểu Nhu nàng tự mình quay về đây mà thôi!"
"Nếu nàng có thể liên lạc với chúng ta, như vậy tất cả đều hoàn mỹ khép lại!"
Mộ Dung Khuynh Thành cũng không phải nữ nhân không hiểu chuyện, lúc này nàng ánh mắt bên trong đã mang theo nhẹ nhỏm hơn trước rất nhiều thần sắc.
Ánh mắt nàng tựa như ngọc bích, thật lâu mới lưu luyến mà rời đi hậu viện nơi kia, nhẹ mỉm cười mà nỉ non "Ta đã biết, trước phiền Thanh Y tỷ trấn an bên dưới các sư muội, chúng ta hiện tại trước tiên phải hoàn thành thánh nữ dặn dò!"
"Mọi chuyện giao cho chúng ta là được, Khuynh Thành ngươi trước tiên nghĩ ngơi mới là!" Thanh Y mỹ phụ mỉm cười nhẹ gật đầu.
Sau đó như có thâm ý mà bồi thêm một câu "Ngươi không cần lo ngại thân phận của mình...từ thánh nữ nơi đó nhìn tới, vị kia sẽ không quan tâm cách biệt thân phận!"
"Cứ mạnh dạng tiến đến, đừng để mình tiếc nuối!"
Sau đó, nàng mang theo còn đang treo lấy vui vẻ nụ cười các thiếu nữ khác, một đoàn oanh oanh yến yến nữ nhân cứ như vậy rời đi.
Chỉ để lại khuôn mặt ngượng ngùng Mộ Dung Khuynh Thành nơi đó, lúc này bên trong ánh mắt của giai nhân lóe lên không rõ mê ly xuân thủy, như có như không nhìn về nơi mà Nham Kiều bóng lưng biến mất.
Lại không chú ý tới, Thanh Y mỹ phụ trước khi dời bước, ánh mắt của nàng nhỏ bé liếc về hậu viện nơi kia.
Một thanh âm không một ai có thể nghe thấy, mang theo run rẩy kích động tâm tình "Bán Đế...nếu như có thể nhận được vị này xuất thủ, nữ nhi cùng ta một chuyện kia nhất định có thể giải quyết!"
"Ông trời cuối cùng không phụ mẫu nữ chúng ta!"
Nàng muốn làm thật tốt nghiệm vụ của mình...biểu hiện thật tốt trước mặt thánh nữ đại nhân để tìm cơ hội!
...
Đêm đã lâm vào hắc ám, một gian phòng rộng lớn cùng ấm áp bên trong.
Nham Kiều nằm trên giường, ánh mắt nhìn xem đứng tại trước mặt mình năm đạo hình bóng yểu điệu thướt tha kia.
Tất cả các nàng đều đã không còn mảnh vải che thân, tùy ý hiển lộ mê người không đền mạng ngọc thể của mình, tùy ý để cho Nham Kiều thưởng thức lấy.
Trắng nõn da thị mỹ miều, khe mông cao vút, eo thon như thủy xà uyển chuyển, chân ngọc thon dài hiển lộ không chút bỏ xót trong mắt Nham Kiều.
Nhìn xem các nàng mỗi người một loại khí chất đặc thù, cộng thêm nhũ phong mê người như tuyết kết hợp với bên dưới rậm rạp mà xen lẫn hồng phấn đào nguyên, đó là bậc nào mỹ diệu bức tranh a!
Người bên ngoài, sẽ rất khó có thể hiểu được Nham Kiều lúc này cỗ kia thỏa mãn trong lòng.
Tử Nghiên đương nhiên không có gì câu nệ, nàng trước tiên một bước đem mê người cơ thể mềm mại chui vào lòng Nham Kiều, híp lấy mỹ lệ mắt to mà nỉ non nói "Bại hoại, ta có đẹp hay không?"
Nhìn xem trong ngực đạo này không chút tì vết tiểu yêu tinh, ôm nàng mềm mại cơ thể, Nham Kiều tham luyến nói "Vi phu kém một chút bị ngươi cho cấp không kìm chế nổi rồi đây!"
"Hì hì...hoa ngôn!!" Nghe người mình yêu thật tâm thật ý khen ngợi, Tử Nghiên đắc ý nở nụ cười ngọt ngào.
Hai đôi ngực sữa cứ như vậy đi theo lắc lư bên trong không khí, hợp với mái tóc thướt tha màu tím rũ xuống hai bên bờ vai như ẩn như hiện của nàng che lấp, thật sự là tựa như tiên nữ lâm trần!
Nham Kiều ánh mắt đều không chóp, tùy ý thưởng thức lấy kiều thê hoàn mỹ ngọc thể này.
"Hôm nay ngươi cái gì cũng không cần làm...tất cả giao cho chúng ta!" Tử Nghiên cảm nhận được người mình yêu ánh mắt mê luyến trên cơ thể của mình bồi hồi, nội tâm âm thầm đắc ý.
Nàng bất chợt bá đạo đem Nham Kiều cường tráng cơ thể cho đẩy ngã xuống giường, sau đó dạng lấy trắng như ngọc thon dài cặp đùi, để cho mông tròn mê người ngồi trên người của hắn.
Đào nguyên vốn đã bị xuân thủy cho bao trùm, không có một ngăn cách nào trực tiếp đè ép lên cơ thể cường tráng của Nham Kiều.
Nhờ có ngọc dịch phụ trợ, tại nơi đó da thịt lẫn nhau tùy ý ma sát lấy.
Nham Kiều buồn cười mà một tay nắm lấy eo nhỏ của nàng, một tay đem đang lắc lư trước mắt mê người to tròn nhũ phong cho bắt lấy, nhẹ giọng nói "Tử Nghiên lão bà, hôm nay nàng thật bá đạo nha!"
"Hừ hừ...ngươi tốt đắc ý còn khoe mẽ!"
Tử Nghiên bởi vì nộn huyệt béo mập bên dưới đang truyền đến từng dòng khoái cảm mà hơi thở như lan, yêu mị đôi mắt phong tình vạn chủng lườm nam nhân của mình này một mắt.
Nam nhân của mình có cái gì yêu thích khi trên giường...nàng còn không rõ ràng hay sao?
Hắn là vô cùng yêu thích nữ nhân của mình, có thể nhu mì cùng cường thế đan xen mà hầu hạ hắn như nàng đang làm hiện tại đây!
Một tay hướng về phía sau, nàng nắm lấy cái kia đã cứng rắn cùng nóng hầm hập cự vật mà chắm chú vuốt ve, nơi này phản ứng đã nói rõ...hắn vô cùng thích ý nàng làm như vậy.
Tử Nghiên tay ngọc không dừng lại di động, mị ý tràn đầy ánh mắt cũng không có rời đi khuôn mặt lạnh lùng của Nham Kiều, âm thanh hướng về phía sau nói "Một mình ta là không thể để cho bại hoại này tận hứng, các ngươi hôm nay cũng tiến tới hầu hạ phu quân đi!!"
Nói xong, nàng chủ động cúi người xuống, dâng lên đôi môi mộng nước ngọt ngào của mình cho hắn thưởng thức lấy!
...
Ps: Nếu các bạn thích truyện của tác, và có ý định muốn ủng hộ tác thêm một chút động lực, thì tại đây nha!
VietinBank: 109874497616
CAO THANG AN