Vân Lam Tông, Nham Kiều cư ngụ sơn phong bên trong.
Cổ Huân Nhi thông qua một đạo hàn băng tạo thành to lớn gương sáng đặc thù, tận mắt đem tất cả động tĩnh cùng âm mưu tại Cổ giới đều cho thu vào trong mắt.
Đây là nàng nhờ lấy Nham Kiều ra tay ngưng tụ bảo vật, chỉ vì muốn tận mắt nhìn xem gia tộc các tiền bối sẽ đối với nàng như thế nào vào lúc này.
Nhưng càng xem, nàng nội tâm càng thêm chìm vào đáy cốc.
Cho đến cuối cùng, nàng vẫn chỉ là một món công cụ trong mắt những vị kia tổ tiên kia mà thôi.
"Sư phụ...Huân Nhi không muốn tiếp tục nhìn!" Cổ Huân Nhi quay người, ánh mắt yếu nhược hướng về bên canh Nham Kiều điềm đạm nói nhỏ.
Nàng cũng không có tư cách oán hận gì những người kia!
Bởi vì cũng chính là nàng tự tung tự tác mới tạo nên cớ sự như vậy, tạo nên tổn thất cho gia tộc.
Nhưng nàng trong lòng lại trở nên vô cùng nguội lạnh, khi tận mắt thấy rõ những tiền bối trong gia tộc này chỉ xem nàng như một món công cụ mà đối đãi, xem nàng như một món đồ vật mà đánh cờ với nhau.
Tại nàng nguy khốn lúc, tất cả chỉ âm thầm suy tính làm sao để có thể lợi dụng thân phận của nàng mà vì tư lợi cho bản thân mình, nàng tại trong mắt bọn hắn là cái gì chứ?
Biết bao nhói lòng đây!
"Sư phụ...Huân Nhi sợ!" Cổ Huân Nhi thân thể hơi run nhè nhẹ, mềm yếu mà tựa vào ghế dài bên cạnh Nham Kiều.
Thật chặt ôm lấy cái người mà đem nàng kéo ra vực thẩm bóng tối, trong bất chi bất giác đã trở thành nơi mà nàng tâm trí tựa vào này.
Nàng về sau lại không tiếp tục là Cổ tộc vạn người ngưỡng mộ công chúa, nàng hiện tại chỉ muốn cách nơi đó thật xa...thật xa mà thôi.
Mà sư phụ chính là người mà ngoại trừ phụ thân ra, nàng có thể dựa vào duy nhất trong lúc này, tại đây nàng chưa bao giờ cảm nhận được an toàn đến như vậy.
Nham Kiều có chút đau lòng nhìn xem giai nhân tuyệt mỹ này, nàng gương mặt đã xuất hiện nước mắt, tựa như một nhánh hoa sen trãi qua dông tố vùi dập.
Chậm rãi đem khí chất tựa như hoa sen yếu đuối thiếu nữ này cho kéo tới, nhẹ nhàng đem nàng cho ôm lấy.
Cứ như vậy im lặng ôm nàng ngồi tại bên dưới gốc này đào thụ, để cho nàng tự mình vượt qua cảm xúc bi thương lúc này.
Nữ nhân này tuy thông tuệ, nhưng nàng còn quá trẻ để có thể hiểu được một gia tộc hắc ám, nhất là cái này hắc ám lại đi qua hàng vạn năm tồn tại mới sinh ra mặt tối cơ chứ?
Qua thật lâu.
Cổ Huân Nhi tại sư phụ ấm áp lồng ngực đi qua làm dịu, tâm tình cũng khôi phục một chút.
Nàng hơi lấy lại tinh thần, lập tức phát hiện mình vậy mà không biết từ lúc nào đã đem cả cơ thể mềm yếu cho rút thật chặt vào bên trong lồng ngực rộng lớn của sư phụ, hai cánh tay ngọc cũng gắt gao ôm lấy eo hổ của hắn.
Mà sư phụ cũng cứ như vậy chăm chú ôm lấy nàng cả cơ thể mềm mại, đem nàng cho chú tâm bảo bọc vào bên trong.
Cảm giác an toàn này...nàng chưa bao giờ cảm nhận được tại bất cứ nơi đâu!
Tại sao lại có thể ấm áp đến như vậy chứ?
Thất thần đi qua, nàng lập tức khẽ giật mình mà muốn thoát thân ra khỏi ôm ấp hoài bảo này, nhưng lại phát hiện sư phụ đã đem nàng cơ thể ôm rất chặt.
"Sư phụ...Huân Nhi...Huân Nhi..." nàng khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, giọng nói run rẩy ắp bắp, muốn để Nham Kiều đem nàng thả ra.
Nham Kiều hơi mở ra ánh mắt, mang theo ý cười nhìn xem trong lòng ngực giai nhân, nhẹ giọng hỏi "Huân Nhi không thích sư phụ ôm ngươi?"
Cổ Huân Nhi nghe vậy xấu hổ đến không được, ánh mắt ngập nước né tránh mà nói nhỏ "Huân Nhi rất...rất ưa thích, nhưng...nhưng nếu để cho chư vị sư mẫu phát hiện, sẽ không tốt!"
Nàng hiện tại trong đầu quả thật xuất hiện một loại cảm giác là lạ...tựa như mình thân là nữ đệ tử lại qua mặt sư mẫu để lén lút câu dẫn sư phụ cảm giác.
Nham Kiều nhịn không được cười, nha đầu này lấy cớ cũng quá ngây thơ đi.
Nàng ở tại đây một thời gian, đương nhiên phải nhìn ra Vân Vận các nàng hoàn toàn không để ý đến chuyện hắn có thêm nữ nhân khác nha, làm sao lại sợ vấn đế này?
"Như vậy sư phụ một khi tránh đi sư mẫu nhóm...là có thể ôm lấy tiểu Huân Nhi?" Nham Kiều mang theo ý cười càng đậm, nhẹ giọng trêu đùa lấy giai nhân trong ngực này.
Cổ Huân Nhi đương nhiên nghe ra sư phụ trêu ghẹo chi ý, nhất thời xấu hổ đến không được, khẽ gắt giọng "Sư phụ...ngươi lại khi phụ Huân Nhi!"
Nhìn xem nàng đỏ bừng tuyệt mỹ khuôn mặt, Nham Kiều cũng không tiếp tục đùa nàng.
Nhẹ nhàng đem thiếu nữ cơ thể mềm mại đặt trên ghế dài bên cạnh mình, một bên trở tay mà chú tâm giúp nàng chỉnh lý lấy mái tóc như thác nước hơi bị rối loạn này.
Tóc của nữ nhântại sao lại thơm như vậy nha? Nham Kiều nội tâm đột nhiên bốc lên ý nghĩ này.
Cổ Huân Nhi hiện tại tuy vô cùng dính lấy Nham kiều, nhưng lại bởi vì Tiêu Viêm tên kia ký ức khi xưa mà cơ hồ nhất thời khó có thể chấp nhận được hắn yêu thương ôm ấp.
Mà Nham Kiều cũng không thích cưỡng cầu phải nhanh chóng bắt lấy giai nhân tâm, chậm rãi bồi dưỡng tình cảm chính là.
Hắn Nham Kiều không thiếu nhất chính là thời gian cùng kiên nhẫn nha!
Cổ Huân Nhi rung động trong lòng đi qua, lại cảm nhận được sư phụ vậy mà đang ôn nhu chỉnh lý mái tóc của mình, ánh mắt như tinh không lộ ra phức tạp!
Hơi liếc nhìn về phía sau, chú tâm xem lấy lạnh lùng nhưng lại vô cùng thân cận khuôn mặt này.
Lòng nam nhân đối với mình, nàng đương nhiên có thể biết rõ.
Nhớ đến hằng ngày kiên nhẫn cho mình chữa trị thương thế, lại nhớ đến luôn bất động thanh sắc ở bên cạnh mà bồi bạn cùng nàng khi nàng yếu đuối nhất sư phụ.
Nội tâm Cổ Huân Nhi thật sự bị hắn hành động làm cho mềm nhũn.
Nhưng tâm trí của nàng vẩn còn mang lấy tình cảm đối với Tiêu Viêm ca ca, làm sao có thể chấp nhận một nam nhân khác ôm ấp cơ chứ.
"Sư phụ...Huân Nhi thật sự không đáng để người làm như vậy!" Cổ Huân Nhi ánh mắt mềm mại, nhẹ giọng nói nhỏ.
Nham Kiều trên tay động tác cũng không ngừng, thản nhiên cười nói "Ta thấy rất đáng...thật sự rất đáng!"
Nghe hắn thẳng thừng thừa nhận tiếng lòng, Cổ Huân Nhi trái tim hơi nhảy loạn một chút, ánh mắt mềm nhu nhu cùng đi theo híp lại, không tiếp tục nói chuyện.
Cơ thể vậy mà trong bất tri bất giác hơi không tự chủ tựa về phía sau, tựa vào ấm áp lồng ngực rộng lớn này.
Nàng không còn muốn suy nghĩ thêm nhiều nữa, bắt đầu nhắm mắt hưởng thụ lấy nam nhân này ôn nhu chăm sóc.
Cổ Huân Nhi nội tâm vô cùng phức tạp!
Tiêu Viêm ca ca...ngươi ở tại đâu trong khi Huân Nhi khốn khổ đây?
...
Tây Vực diện tích tuy không thể so với Trung Vực rộng lớn, nhưng nó bao la trình độ cũng là vô cùng dọa người.
Bình thường Đấu Tông lão quái muốn trực tiếp xuyên thẳng qua, cũng cần thời gian nhiều tháng sự tình.
Nếu không có vô số năm đi qua, tại các cường giả chăm chỉ mở lấy rất nhiều truyền tống không gian cánh cổng, đem những nơi xa xôi liên kết lại với nhau, thì việc rời đi Tây Vực cũng là mơ mộng hảo huyền đối với tầng dưới cường giả.
Không những thế, thế lực tại Tây Vực cũng vô cùng rắc rối phức tạp, trình độ nào đó cũng chỉ tại Trung Vực phía dưới.
Bắc Vực hiện tại đã do Vân Lam Tông nhất gia độc đại, một mình chúa tể tất cả cương vực, đương nhiên không có chút nào hỗn loạn.
Mà Đông Vực cùng Nam Vực lại là các đại viễn cổ đại gia tộc cùng các đại ma thú tộc đàn phạm vi lãnh địa.
Những thế lực còn lại tại đó cũng chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là thần phục tại sự cường thế của các bá chủ này phía dưới.
Đi qua vô số năm kinh doanh, những thế lực này đều dần dần đã trở thành gia thần của các viễn cổ gia tộc, cho nên ổn định trình độ tuy không thể so với Bắc Vực, nhưng cũng xem như an bình.
Mà Tây Vực lại khác biệt.
Hiện tại nơi đây tuy bị mọi người đánh giá là yếu nhất trong tất cả các vực tại Trung Châu.
Nhưng xét kỹ, đó là bởi vì Bắc Vực có Tiêu Dao Thánh Giả cái này Bán Đế tọa trấn, Vân Lam Tông tồn tại mới có thể ngồi trên Tây Vực một đầu.
Nếu ngoại trừ Vân Lam Tông đột nhiên xuất hiện ra, Bắc Vực lại chỉ còn có một cái Phong Lôi Các có thể đưa ra được, muốn so với Tây Vực là mơ mộng hảo huyền, thực lực cách biệt quá mức khổng lồ.
Khác với tam vực còn lại, Tây Vực bên trong thế gia cùng tông môn mộc lên san sát như rừng, thực lực đứng đầu nhất mấy cái nếu đem đặt tại Trung Vực cũng là không thể cho xem thường.
Thuộc tầng cao nhất cấp bậc cũng là có tồn tại.
Nhiếp gia thân là thế gia đại tộc tồn tại vô số năm tại Tây Vực, tuy theo thời gian đã dần suy bại cùng với bình thường vô cùng điệu thấp tác phong, dẫn đến bị một số người cho quên lãng.
Nhưng Nhiếp gia danh tiếng vẫn có phần vang dội bên trong các thế lực cổ xưa trung thượng tầng.
Thời gian trước Hắc Thiên Cung đột nhiên xuất động hai vị lão tổ cùng vô số cường giả đem Nhiếp gia cho triệt để giam lỏng, chuyện này tại Tây Vực cũng gây nên rung chuyển nhất thời.
Nhưng bởi vì Tây Vực thời gian này vô cùng quỷ dị bầu không khí, cộng thêm Hắc Thiên Cung thân là mấy nhà thế lực đứng đầu tại đây, thực lực cũng là thập phần cường đại.
Dẫn đến cho đến hôm nay đều không có ai nguyện ý đứng ra vì Nhiếp gia lấy lại công đạo.
Cho dù là mấy cái kia bá chủ thế lực khi xưa có chút giao tình khá sâu với Nhiếp gia đều không nguyện ý đứng ra, bởi vì bọn hắn e ngại Hắc Thiên Cung chân chính núi dựa đằng sau.
Hồn Điện!
...
Ps: Nếu các bạn thích truyện của tác, và có ý định muốn ủng hộ tác thêm một chút động lực, thì tại đây nha!
VietinBank: 109874497616
CAO THANG AN