Chương 168: Càng thêm khốn cảnh

Lấy bọn hắn nhãn lực, một khi chú tâm quan sát đương nhiên trong nháy mắt có thể nhìn ra, người này đang mang lấy dịch dung thuật rất cao minh.

Không những vậy, trên thân còn có như ẩn như hiện một cổ cường đại linh hồn lực hỗ trợ che đậy lấy khí tức của hắn.

Vậy mà có thể làm cho bọn hắn từ trước khó mà nhận ra diện mạo chân thật.

"Thật thú vị...khả năng này rất cao đây" Hoàng Tuyền Tôn Giả hiếp mắt nhìn xem bên dưới khán đài thân ảnh bình thường kia, mang theo quái dị thanh âm mà nói.

Còn lại Kiếm Tôn Giả cùng Phong Tôn Giả cũng chỉ hứng thú mà quan sát, dù sao đây là chuyện nhà của Phong Lôi Các, bọn hắn không cần xen đi vào.

Lôi tôn giả mặc dù có hơi nghi hoặc một chút, đồ đệ của mình tại sao lại có thể quả quyết cho rằng người này Tiêu Viêm?

Nếu thật náo ra ô long, vậy Phong Lôi Các thật sự rất mất mặt, càng thêm phải đắt tội với một người thần bí như vậy.

Nhưng chỉ đi qua suy nghĩ một chút, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng đồ đệ của mình Phượng Thanh Nhi.

Tại trường hợp này nàng sẽ không lỗ mãng làm bậy, có lẽ đã có nắm chắt hết thảy mới quyết định vạch trần.

Huống chi, người thanh niên này dịch dung che đậy thân phận, lại có linh hồn lực cường đại trợ giúp che giấu, quả thật rất dễ để cho người ta hình dung đến Tiêu Viêm người này trên thân.

Lập tức Lôi Tôn giả hai mắt lắp lóe lôi điện, đứng dậy trầm giọng phân phó nói "Tất cả hộ các trưởng lão nghe lệnh, kết Lôi Thần đại trận"

Thanh âm của hắn vừa dứt, xung quanh Lôi Sơn liên tục toát ra hơn mười đạo thân ảnh mang theo khí tức không tầm thường, thình lình vậy mà đều là Đấu Tông hậu kỳ cấp độ tồn tại.

Những người này cấp tốc tuân lệnh mà thì triển thủ đoạn đặc thù, trên thân đấu khí hùng hồn lan tràn xung quanh, dẩn động tứ phía Lôi Sơn trận nhãn.

Lôi Tôn Giả hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó hường về tất cả mọi người nơi đây chấp tay, thản nhiên nói "Chư vị xin tha thứ chúng ta đường đột như vậy"

"Nhưng lão phu có thể đảm bảo, chư vị tại đây tuyệt đối không chịu đến bất kỳ ảnh hưởng nào!"

Theo hắn dứt lời, cả tòa Lôi Sơn trong nháy mắt đều bị bao phủ bởi vô tận lôi đình kinh khủng đan xen, nhất cử đem nơi đây tất cả mọi người đều cho bao phủ đi vào.

Đây chính là hộ sơn đại trận của Phong Lôi Các, nội tình lớn nhất của hắn.

Không có Đấu Tôn tu vi lão quái, mơ tưởng phá không mà rời đi vào lúc này.

Đối với Phong Lôi Các bá đạo hành vi như vậy, ở đây một số người lộ ra không vui thần sắc mà nhíu mày.

Nhưng tất cả lại lựa chọn trầm mặt, ánh mắt lắp lóe không yên nhìn xem diễn biến.

Bọn hắn cũng không tin Phong Lôi Các dám dở trò gì lúc này, dù sao nơi đây còn có ba vị Đấu Tôn khác đang nhìn chằm chằm đâu.

Suy nghĩ thấu đáo sau đó, bọn hắn cũng muốn nhìn xem Tiêu Viêm người kia thật sự có gan đến đây hay sao?

Đây không phải là đang tự tìm đường chết nha.

...

Một bên khác, cảm nhận được nơi đây đại sơn đều bị kinh khủng đại trận cho bao phủ, Tiêu Viêm trái tim lúc này đã nhảy lên tới cổ họng, cơ thể vì kinh nghi mà cứng đờ tại chỗ.

Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, ngay cả mấy vị Đấu Tôn lão quái phía trên khi không chú tâm quan sát cũng không thể nhận ra thân phận của hắn.

Vậy mà Phượng Thanh Nhi nữ nhân này lại đoán chuẩn như vậy, mà theo thái độ của nàng đến xem, đây là mười phần xác định hắn thân phận.

Tiêu Viêm nhất thời lâm vào hoài nghi nhân sinh.

Hắn tại Thiên Mục sơn mạch lần kia bị nhận ra thì còn có thể hiểu được, dù sao dịch dung thuật quá sơ sài.

Nhưng lần này rõ ràng có sư phụ của mình cường đại linh hồn lực hỗ trợ che giấu, lại vẫn cứ bị nhận ra.

Nhìn thấy Phượng Thanh Nhi mang theo ý cười cùng trêu tức ánh mắt nhìn chăm chú vị trí của mình, Tiêu Viêm hai tay nắm thành nấm đấm, mồ hôi chậm rãi thấm ướt cả lưng.

Một tia may mắn cuối cũng cũng biến mất, nàng ta thật sự nhận ra hắn.

Lần này so với tại Thiên Sơn Huyết Đầm nơi kia càng thêm bếch bát cùng nguy hiểm.

Nơi đây chính là tổng bộ của Phong Lôi Các, không kể đến Đấu Tôn lão quái Lôi Tôn Giả tự thân tọa trấn, chỉ là số lượng Đấu Tông hậu kỳ tại đây cũng đủ để hắn hai thầy trò uống một bầu.

"Nha đầu này có lẽ nhờ vào đặc thù bí pháp mà nhận ra người, dù sao bản thể của nàng không tầm thường chút nào!"

"Có lẽ...từ lần trước giao thủ bên trong, nàng ta đã tại trên thân ngươi phát hiện điều gì đó đặc thù"

Thanh âm của Dược Trần cũng mang theo thở dài hiện lên, chính hắn lúc này cũng vô cùng bất ngờ khi bị nha đầu này điểm phá dịch dung thuật cao minh của mình.

Chỉ có điều, hắn không có Tiêu Viêm suy nghĩ bi quan như vậy.

Nơi đây tuy là Phong Lôi Các tổng bộ, nhưng song song đó, Phong lão đầu kia cũng có mặt ở đây, an toàn của Tiêu Viêm là có thể bảo đảm

"Ngươi quên Phong lão đầu cũng tại đây hay sao? có hắn tại, Phong Lôi Các sẽ không xé rách da mặt mà làm càng!" Dược Trần thản nhiên nói.

Nghe sư phụ mình trấn an, Tiêu Viêm ánh mắt hơi sáng lên, trở nên yên tâm không ít.

Tại vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Tiêu Viêm cũng không tiếp tục che giấu vô nghĩa, trở tay đem kéo xuống mặt nạ dịch dung, để lộ ra khuôn mặt vốn có của mình.

"Hô...thật sự là Tiêu Viêm!"

Theo hắn lấy xuống mặt nạ, cả quảng trường bên trong liên tiếp vang lên kinh hô.

"Tê...hắn thật vậy mà có gan đến đây?"

"Hắn đây là điên rồi sao?"

"Cũng chưa chắc...có lẽ nhân gia có ác chủ bài không chừng!" khán đài một nơi khác, một thanh niên bất phàm híp lại ánh mắt mà nhìn Tiêu Viêm nơi đó, giọng nói mang theo hứng thú.

"Hắn ta chính là kẽ khổ bức nổi danh Tiêu Viêm sao? quả nhiên kẽ tài cao gan lớn a, bị Phong Lôi Các truy sát chật vật như vậy, nhưng vẩn đến nơi đây" một nơi khác, mấy vị khí chất bất phàm tuổi trẻ thân ảnh nhao nhao chăm chú đi qua, hứng thú mà đánh giá Tiêu Viêm.

"Không uổng công lão tử từ Trung Vực chạy đến đây, quả nhiên có trò hay để nhìn!"

"Nghe nói trên thân hắn có hai đạo Đấu Tôn tàn hồn, thân phận tuyệt không đơn giản" một nữ nhân thân hình thước tha uyển chuyển, mang lấy lụa mỏng che mặt mà nhẹ giọng nói.

"Sư tỷ...ta mang ngươi đến đây là đúng nha, lần này có trò hay rồi!" bên cạnh nàng, một thiếu nữ cổ linh tinh quái cười hì hì nói.

Rõ ràng, những người này thân phận tuyệt đối không bình thường, trong ngữ khí lộ ra nhẹ nhõm vô cùng.

"..."

Thiên Lôi Tử bọn người thì hơi ngẩn người một chút, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần mà trong nháy mắt đem Tiêu Viêm cho bao vây lại chặt chẽ, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy Tiêu Viêm tất cả đường lui.

"Xem ra hai đạo tàn hồn kia đã tĩnh lại"

"Nhưng chỉ dựa vào bọn hắn, ngươi lấy đâu ra tự tin để hiện thân tại đây a Tiêu Viêm!"

Thiên Lôi Tử mang theo sát ý nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, ánh mắt ngoan lệ mà nói.

"Lão già, ngươi đây là nghĩ ăn chắc ta rồi?" Tiêu Viêm sát ý mười phần nhìn về Thiên Lôi Tử, cắn răng mà nói.

Trong thời gian này, lão già này đem hắn truy sát vô cùng gắt gao, hại hắn chật vật vô cùng, sát ý đối với Thiên Lôi Tử đương nhiên rất dày đặt.

"Nơi đây có các chủ tự thân tọa trấn, tuy bên cạnh ngươi có hai đạo Đấu Tôn tàn hồn, nhưng hai người kia thực lực hiện tại cũng chỉ là Đấu Tông tầng thứ mà thôi, ngươi lấy đâu là tự tin?" Thiên Lôi Tử híp mắt nhạo bán, nhưng âm thầm lại cảnh giác đứng lên.

Nếu hôm nay lại để tên chuột nhắt chạy thoát một lần nữa, Phong Lôi Các của bọn hắn cũng không cần tại Trung Châu lăn lộn nữa rồi.

Tiêu Viêm tạm thời không thèm để ý đến tình cảnh bị vây quanh của mình.

Dưới áp lực cùng ánh mắt xung quanh, hắn dời đi ánh mắt nhìn xem nơi xa Phượng Thanh Nhi, giọng âm lãnh hỏi "Ngươi tại sao có thể xác định thân phận của ta nhanh đến như vậy?"

Hắn thật sự vô cùng nghi hoặc, nữ nhân này có thể ngay lập tức nhận ra hắn thân phận, không lẽ nàng ta thật sự tà môn như vậy sao?

Nghe hắn câu hỏi, Lôi Tôn Giả cùng Thiên Lôi Tử bọn người cũng nhao nhao hiếu kỳ nhìn về phía Phượng Thanh Nhi.

Hiện tại bọn hắn có đại trận bao phủ, cũng không sợ Tiêu Viêm đột nhiên chạy trốn như những lần trước, cho nên không cần gấp ra tay vào lúc này.

Ngay cả bọn hắn cũng rất khó nhìn ra chân diện mục của Tiêu Viêm, nàng ta chỉ vừa đột phá Đấu Tông chi cảnh không lâu, làm sao nhìn chuẩn đến như vậy.

Phượng Thanh Nhi gặp sư phụ nghi hoặc nhìn tới, mỉm cười nhẹ nói "Lần trước trong lúc giao thủ cùng hắn, ta từ trên người hắn phát hiện một tia khí tức vô cùng đặc thù, ẩn ẩn có cùng bộ tộc của ta có liên hệ mật thiết với nhau"

"Cho nên chỉ cần hắn vừa hiện thân tại Lôi Sơn, ta lập tức có thể cảm nhận được!"

Nghe vậy, người tại quảng trường đều bừng tĩnh, khó trách nàng ta ngay lập tức phân biệt ra Tiêu Viêm ngụy trang.

Tiêu Viêm đây cũng quá xui xẻo đi.

Phượng Thanh Nhi nói đến đây, bất chợt khóe mắt nàng hiện lên một tia nguy hiểm quang mang mà nhìn về Tiêu Viêm phương hướng, giọng nói mang theo lạnh lùng.

"Nếu ta đoán không lầm, trên người của ngươi đang giữ lấy tinh huyết cốt tủy của Thiên Yêu Phượng Hoàng tộc của chúng ta"

"Lại càng xuất ra từ một vị sắp đột phá đến cấp tám tiên tổ!"

"Tiêu Viêm...ngươi đây là muốn chết nhanh đến như vậy hay sao?!!!"

Thanh âm của nàng tại im lặng quảng trường lộ ra phá lệ hùng hồn.

Thật ra, tại lúc trước giao thủ nàng đã cảm nhận được một chút khí tức khác lạ trên người Tiêu Viêm, sớm đã có một chút ngờ tới, nhưng nhất thời lại không dám xác định mà bứt dây động rừng.

Chỉ là ngày hôm nay, một lần nữa cảm nhận thật kỹ khí tức này, nàng mới có thể mười phần xác định, trên người Tiêu Viêm chính đang mang lấy tinh huyết cốt tủy của tiền bối bộ tộc các nàng.

Nhất thời vì tức giận mà lộ ra tin tức về bản thể thật sự của mình!

Nàng vậy mà chính là Thiên Yêu Phượng nhất tộc người, một trong tam đại ma thú gia tộc, bá chủ cấp bậc tồn tại của Trung Châu.

Mà theo nàng nói ra hai tin tức khiếp người này, quảng trường trong nháy mắt như nổ tung.

...

Ps: Nếu các bạn thích truyện của tác, và có ý định muốn ủng hộ tác thêm một chút động lực, thì tại đây nha!

VietinBank: 109874497616

CAO THANG AN