Chương 20. Cá Cược.. Cả 2.
Tiêu Chiến vừa đến trường,cậu liền ngồi xuống ghế thì từ xa Vương Nhất Bác xuất hiện trước mặt cậu..
Tiêu Chiến ....tôi muốn hỏi em ...ngày lễ hội em có định tham gia không
-" Không muốn
-" Sao không muốn .... Cậu nhảy giỏi đánh giỏi còn biết hát nữa mà
Cậu nghe tôi hát khi nào vậy...
Thì lúc trước em thường hát trong trường chứ đâu..
Àk.. Vậy luôn
Tiêu Chiến há hốc mồm, khi cậu không ngờ ...rằng cậu không hề biết hát ....làm sao đây. .trước kia là Tiêu phi hát chứ có phải mìk đâu... Mà bây giờ bắt mìk tham gia... Thì mìk phải dấu phải làm sao đây.. Nếu cho mọi người biết cậu ca như vậy bò ngóng như vậy ..còn ai nể nang mik. nữa chứ..
Tiêu Chiến... Em sợ àk... Em có muốn . cá cược không với tôi không.. . Nếu trong ngày lễ đó...em mà thắng được tôi.. thì tôi sẽ làm theo những gì em muốn . Còn em mà thua tôi thì em phải.... Vương Nhất Bác dừng lại một chút nở nụ cười cười nham hiểm mà gằng gọng lên tiếng nói... Thì em phải cho tôi những gì tôi muốn.. Và chấp nhận làm vợ chồng với tôi.. "
Anh có bị điên không hả....anh muốn cá cược thì tìm người khác kìa... Chứ tôi không có muốn....
Em sợ thua thì cứ nói đại đi ..... Sau em nói tôi bị điên là sao ...em chơi không lại tôi chứ gì
"
Ai nói tôi không chơi lại với anh chứ... , anh nằm mơ đi . tôi chơi với anh là được chứ gì... Hứ...
Cậu liền trừng mắt anh , anh cũng không vừa mà đưa mắt trừng lại cậu . tay anh không chừng trừ mà ôm chầm lấy cậu ..rồi chồm lên trán cậu cái chốc.. thì Lưu Hải Khang liền xuất hiện làm cậu và anh phải giật mìk mà buông nhau ra , mà liếc mắt đưa tình khiến cho Lưu Hải Khang hét thật lớn
-" Áaaaaaaaaaaá... hai người đang làm cái quái gì vậy hả.. Ban.ngày ban mặt mà không xem mọi người ra gì àk...
Lưu Hải Khang anh có bị sao không nói cho tôi biết đi có được không...
Uông Trác Thành nghe thấy liền chạy tới lo lắng hỏi,mà không biết chuyện gì.. Liền đưa cặp mắt giết người mà quay qua chửi Tiêu và Vương Nhất Bác..
2 người quá đáng vừa thôi... Muốn làm gì thì dắt nhau vào khách sạn kìa.. .ở đây nhiều người lắm đó... Không biết ngại àk... Làm gì làm đừng có trút lên đầu anh đẹp trai của tao.. là tao đánh chết bây giờ
Uông Trác Thành mày thấy tao có làm gì người yêu mày chưa mà mày xả vào mặt tao và Vương Nhất Bác vậy... Tao không muốn giết người nghe chưa... " Tiêu Chiên vừa nói vừa liếc Uông Trác Thành bằng nửa con mắt nói-"mà lên tiếng tiếp...
Bây giờ Mày đăng kí cho tao tiết mục hát chưa vậy..
Tiêu Chiến mày có bị khùng không vậy hả... . Hôm trước mày không chịu tham gia mà bây giờ mày đòi tham gia là sao.. Hả..
Tao không nói nhiều... Bây giờ mày phải đăng ký cho tao lẹ lên... Vừa nói xong liền đập mạnh xuống bàn mà khiến cho cả lớp giật mình mà hét lên
Tiêu Chiến... Bọn tao có thù với gia đình mày hả ...từ sáng tới giờ mày và Vương Nhất Bác ngọt ngào cũng vừa thôi chứ... Bắt buộc bọn tao ăn cơm chó là sao... Mày muốn gì...
Có muốn gì đâu.. Bình tĩnh.. Bình tĩnh.. Tao ra ngoài là được chứ gì.. Hihi..
Cậu nở nụ cười mà bước đi thì có con mắm thúi họ Trương nở nụ cười nham hiểm mà gằng gọng nói lên...
Tiêu Chiến mày hãy đợi đấy... Tao không cho mày chết thì tao không phải Trương Khả Hân...
Thời gian trôi qua cũng một tuần thì lễ hội cũng đã đến, cậu diện lên cho cơ thể mìk là một bộ đồ ...rất dễ thương.. Áo sơ mi trắng.. , đeo kính mát trắng nha ...chứ đen quá không hợp gu.., mang đôi giày màu trắng có hình bé thỏ 🐰... trong mắt mọi người xem cậu như một chàng thư sinh mho nhã và còn khả ái...
-" Waoooo ...mọi người ơi... Xem kìa... Cậu này có phải Tiêu Chiến của chúng ta sao"...không ngờ cậu ấy đẹp quá vậy... Ai mà nhìn thấy không biết có lụm xác về không nữa... Hihi..Uông Trác Thành lên giọng điệu trêu chọc cậu mà nói..
Trác Thành àk.... Tiêu Chiến của tao còn đẹp mấy lần nữa mà.. Phải không mày.
Phải.... phải.. Uông Trác Thành vỗ tay tán thành Tống kế Dương nói..
-" Bọn bây... Bây... Tiêu Chiến bất lực mà thở dài không nói được gì chỉ biết đứng nhìn thì có vọng nói của Tào Dục Thần
Tiêu Chiến ..hôm nay cậu đẹp lắm.. Cậu biết không ."
Vậy sao...trước giờ tôi không xấu lắm àk ...Tiêu Chiến không ưa mà nói chuyện hách dịch..
Tiêu Chiến của tôi là đẹp nhất thì không có đứa nào dám nói thứ 2 mà cậu khen như vậy
Vương Nhất Bác đi ngang qua rồi đưa mắt chìu mến mà lên tiếng nói ..khiến cho cậu ngại ngùng mà đỏ như trái cà chua..
Tiêu Chiến đưa mắt liếc anh thì vọng Lưu Hải Khang lên tiếng khiến cho cậu hồi hộp mà xém té...thì có một vòng vững chắc ôm trọn cậu vào lòng mà nói... Tiêu Chiến... Em sợ hát hay sao vậy... Tôi đang muốn nghe vọng hát của em ...hihihi
Vương Nhất Bác vừa đỡ cậu đứng dậy mà bước ra ngoài khiến cho cậu tức giận mà hét lên
VƯƠNG NHẤT BÁC TÔI GIẾT CHẾT ANH...
AAAAAAAAAAA
Thôi được rồi... Cậu mau lên đi tới lượt cậu rồi kìa...
Lưu Hải Khang nắm tay Uông Trác Thành mà lên tiếng .để phá tang bầu không gian đầy sát khí của cậu dành cho Vương Nhất Bác..
Ừk ...
Tiêu Chiến liền sửa soạn một chút rồi , bước từng bước mà lên sân khấu...rồi cất vọng tiếng hát khiến cho mọi người cũng phải ngỡ ngàng mà chết chân..
Áng mâу mờ vẫn chưa tan
Vọng tiếng sáo sầu than
Đúng sai giờ cũng không màng
Mộng tan đi, tỉnh giấc sao còn lắng lo
Hồng trần đó
Vạn ý nhân sinh làm sao tính toan
Hòa châu sa đao kiếm lạnh băng
Ѕơn thủу hữu tình
Vọng vang tiếng đàn
Trần ái chưa đoạn
Ɲhìn ánh nguуệt tựa sương mai
Vì người nâng chén bi hoan xưa
Trông về cố nhân
Ɲguуệt quang ấу tàn theo ánh sương mờ
Mặc kệ nhân thế, ta tiêu dao
Không màng chi bão giông
Ϲhân trời kia, một khúc cầm vang
Ɓước trên vạn lý sơn hà
Ɲgười sao vẫn mờ xa
Đúng sai đều đã trôi qua
Mộng tan đi
Tỉnh giấc chẳng còn vấn vương
Hồng trần đó
Vạn ý nhân sinh làm sao tính toan
Hòa châu sa đao kiếm lạnh băng
Ѕơn thủу hữu tình
Vọng vang tiếng đàn
Tình ái chưa đoạn
Ϲười than hồng trần vô hướng
Vì người nâng chén bi hoan xưa
Trông về cố nhân
Ɲguуệt quang ấу tàn theo ánh sương mờ
Mặc kệ nhân thế, ta tiêu dao
Không màng chi bão giông
Ϲhân trời kia, một khúc cầm vang
Vì người nâng chén bi hoan xưa
Trông về cố nhân
Ɲguуệt quang ấу tàn theo ánh sương mờ
Mặc kệ nhân thế, ta tiêu dao
Không màng chi bão giông
Ϲhân trời kia, một khúc cầm vang
Ϲhân trời kia, một khúc cầm vang
Nhạc Trần Tình Lệnh.. Vong Tiện