Thu phục được Ma Hỏa , ba người Thiên Tà cũng nhanh chóng rời khỏi Thần Ma Mộ Địa . Bởi vì có Ma Hỏa bên người lên bọn họ cũng không bị đám xương khô đuổi giết nữa .
Phương Hân cũng không hỏi hắn làm sao thu phục được Ma Hỏa , dù sao mỗi người cũng có một bí mật riêng . Về phần Huyền Nguyệt , hắn không nói nàng cũng không đi hỏi làm gì . Nàng hiểu thứ gì lên biết thứ gì không .
Ba ngày sau
Ba người Thiên Tà đã ra khỏi Thiên Nam Sơn Mạch , đang xếp hàng để vào Nam Thành , một thành trì hùng vĩ chắn ngang lối vào Thiên Nam Sơn Mạch ở phía bên này . Muốn vào phải giao ra một Linh thạch , mọi người cũng vui vẻ đáp ứng để vào trong , dù sao không thu phí thì ai bỏ sức ra xây dựng thành trì cho người khác .
( Ta viết truyện từ chap 1 đến giờ chả thấy Thiên Đạo thả xuống viên Linh thạch nào , giờ còn nộp phí vào thành , ta sắp phá sản rồi . Thiên Đạo bất công a ....)
Sau khi vào thành , ba người nhanh chóng kiếm một tửu lâu đi vào . Dù sao đã lâu rồi chỉ ăn thịt yêu thú nướng , ăn mãi ăn mãi cũng chán . Gọi vài món ăn và một bình rượu rồi ngồi đợi .
Từ lúc ra khỏi Sơn Mạch , Thiên Tà đã để Huyền Nguyệt và Phương Hân đeo khăn che mặt , đội mũ chùm đầu và mặc áo choàng che kín cơ thể nóng bỏng của mình để tránh khỏi những rắc rối không cần thiết . Lúc đầu Phương Hân nhất quyết không chịu , sau đó bị hắn dùng dâm uy , uy hiếp , dụ dỗ , lên cũng chấp nhận .
Một lúc sau thì rượu thịt được mang lên , cũng không có gì đặc biệt ngoài việc người mang rượu ra là một cô gái không đẹp khiến đám dâm tặc trong quán la hét ầm ĩ . Nếu như vậy cũng không có gì đáng nói , chỉ là sau đó một tiết mục máu chó diễn ra .
- Lâm Như ah .
Lúc này phía cửa quán vang lên một thanh âm lười nhác .
Nghe thấy thanh âm này , tất cả mọi người trong quán không hẹn mà cùng im lặng lại . Thiên Tà nhìn qua cửa , một tên thanh niên , thân hình gầy như que củi , da mặt trắng bệch đi vào trong quán .
Vừa đi vào trong đã lớn tiếng nói :
- Hôm nay bản thiếu chủ ta bao quán này , các ngươi cút ra ngoài . Nếu không đừng trách ta không khách khí .
Đám người này có vẻ khá sợ hãi tên thanh niên này lên dần dần bỏ ra ngoài hết . Sau đó tên thanh niên này đi tới trước mặt Lâm Như , nói :
- Lâm Như , nàng lại gầy đi rồi .
Cô gái tên Lâm Như có vẻ như không thích hắn , ánh mắt chán ghét nhìn hắn nói
- Vũ Thiếu thành chủ , ngài đừng làm như chúng ta quen thuộc như vậy . Ngài lại đến đây phá quán của chúng ta sao .
- Lâm Như , tình yêu ta dành cho nàng nàng cũng biết mà , gả cho ta đi được không , chỉ cần nàng gả cho ta , ta sẽ cho nàng mọi thứ . Trong Nam Thành này cũng không có ai dám bắt nạt nàng .
- Vũ Thiếu thành chủ , không phải ta đã nói không thích ngài rồi sao . Ngài đừng làm phiền ta nữa .
Tên thanh niên này là Vũ Hạo , con trai của thành chủ Nam Thành này . Bình thường dựa vào cha hắn là thành chủ mà khắp nơi gây sự , trêu hoa ghẹo nguyệt , khiến người người căm phẫn , nhưng không ai dám làm gì hắn .
Vũ Hạo nghe nàng nói vậy , cũng đã giận dữ , chỉ vào nàng mắng :
- Kỹ nữ , bản thiếu chủ coi trọng ngươi , theo đuổi ngươi một năm , nhẹ nhàng mà ngươi không chịu , đừng trách bản thiếu chủ dùng thủ đoạn mạnh .
- Ngươi ...
- Hừ ... đợi bản thiếu chủ chơi chán ngươi rồi sẽ lột sạch ngươi kéo đi dọc đường .
Lâm Như thân hình run lên chỉ tay vào hắn , miệng không nói lên lời . Một năm trước nàng đến Nam Thành này sinh sống , dựa vào số tiền cha mẹ đã mất để lại lập lên quán này . Lúc đó tên thiếu thành chủ này ưa thích sắc đẹp của nàng , thường xuyên đến quấy rầy , nàng vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng , không nghĩ tới hôm nay lại bị hắn nói khó nghe như vậy .
Vũ Hạo thấy nàng sợ hãi , cười đắc ý rồi tiếp tục nói :
- Làm sao , sợ rồi ... Sợ rồi thì ngoan ngoãn nghe lời nếu không bản thiếu chủ cho người thay phiên cưỡng gian ngươi .
Đám người vây xem ở cửa trong lòng tức giận nhưng cũng không dám nói gì . Người ta quyền cao chức trọng , mình tôm tép bình thường há miệng ra ngăn cản không khéo còn dính họa sát thân .
Phương Hân lúc này đã cực kỳ tức giận , nàng định đứng dậy cho tên kia một trận thì bị Thiên Tà cản lại . hắn
lắc đầu , người thân phận cao quý cưỡng bức người bình thường , cảnh tượng như vậy ở đâu mà không có . Chỉ cần ngươi thực lực đủ mạnh , bối cảnh đủ mạnh dù làm ra chuyện thương thiên hại lý gì cũng không có ai dám ngăn cản .
Phương Hân bị hắn ngăn cản , nàng tức giận nhìn hắn , sau đó cầm bình rượu ngửa đầu uống vào , sau đó để bình rượu xuống bàn , gây ra tiếng động không nhỏ .
Thanh âm vang lên khiến mọi người nhìn lại , lúc này vẫn có ba người dám ngồi bên trong khiến họ rất kinh ngạc , sau đó lại lắc đầu .
- Ba người này muốn chết sao , trong Nam Thành cũng dám không nghe lời của Vũ Hạo .
Vũ Hạo lúc này cũng thấy ba người vẫn ngồi bên trong uống rượu , hắn giận dữ
- Khốn kiếp , các ngươi không nghe thấy bản thiếu nói bao hết chỗ này rồi sao . Còn không mau cút ra ngoài .
Phương Hân lúc này đã không chịu nổi , nàng gạt tay Thiên Tà ra một cái tát đem Vũ Hạo tát bay .
- Ngươi dám đánh ta . Mẹ kiếp , ta đập chết các ngươi .
Nói xong , hắn bò dậy đang định lao vào thì Lâm Như chắn trước mặt hắn , nói :
- Vũ Thiếu thành chủ , bỏ qua cho bọn họ đi được không .
- Chỉ cần nàng gả cho ta , ta sẽ bỏ qua cho bọn họ .
Thiên Tà rót thêm một chén rượu , đưa lên miệng nhấp một chút , nói :
- Quá vô sỉ rồi , bản thiếu gia thừa nhận mình có một chút vô sỉ nhưng cũng không bằng ngươi . Bội phục ... Bội phục .
- Tiểu tử , ngươi muốn chết .
Vũ Hạo nghe hắn châm chọc mình , giận dữ đẩy ra Lâm Như rồi lao tới . Tu vi Trúc cơ sơ kỳ nhờ ăn đan dược cũng toàn bộ bộc phát , muốn chém giết Thiên Tà . Nhưng hắn chưa kịp lại gần , thân thể như bị một ngọn núi đè nặng , khi hắn không thể nhúc nhích . Ngẩng đầu lên thấy Thiên Tà khuôn mặt hài hước nhìn hắn . Mà bên cạnh Thiên Tà , một người mặc đồ trắng che kín từ đầu đến chân đang tản mát ra uy áp trấn áp hắn . Vũ Hạo mặc dù không biết đối phương tu vi gì , nhưng muốn dễ dàng như vậy trấn áp mình , tu vi cũng phải Trúc cơ đỉnh phong trở nên . Nhưng nhiều năm hoành hành ngang ngược khiến hắn đã tu luyện được bản lĩnh coi trời bằng vung , khi biết sợ ai . Hắn nhìn Thiên Tà mắng :
- Tiểu tử , có bản lĩnh đừng núp phía sau người khác , có bản lĩnh thả ta ra .
Đám người đứng cửa nghe hắn nói xong , trong lòng âm thầm phỉ nhổ . Ngươi không có cha ngươi đứng sau thì không biết đã có bao nhiêu người lấy mạng chó chết của ngươi bao nhiêu lần rồi .
Thiên Tà mỉm cười nhìn hắn
- Ngươi cũng có thể gọi người nha . Hân Nhi , thả hắn ra đi .
Phương Hân nghe hắn nói cũng thu lại uy áp , nhìn qùy dưới đất Vũ Hạo , nói :
- Rác rưởi , cút về gọi . Gọi hết những người ngươi có thể gọi đến đây .
Vũ Hạo đứng dậy chỉ vào ba người , nói :
- Các ngươi có bản lĩnh thì ngồi yên đó .
Nói xong rồi chạy ra cửa , hắn cũng biết mình đánh không lại bọn họ .
Thiên Tà cũng không để ý , tiếp tục ngồi uống rượu . Mà Lâm Như lúc này đã vô cùng lo lắng cho ba người , sự tích của cha con nhà thành chủ này nàng cũng biết . Con thì hung hăng càn quấy , cha thì cực kỳ bao che cho con mình , nàng vội tiến lên , nói :
- Ba vị hãy nhanh chóng chạy khỏi đây may ra còn kịp , đợi chút nữa người của phủ thành chủ đến ba vị muốn chạy cũng không thoát . Vừa rồi Vũ Hạo bị ba người nhục nhã như vậy , hắn nhất định sẽ không tha cho ba người .
Thiên Tà nhìn nàng cười nói :
- Không biết vị mỹ nữ này tên gì .
Lâm Như sửng sốt một chút , rồi nói :
- Lâm Như , ba vị đi mau đi .
- Lâm Như mỹ nữ không biết có thể cho chúng ta thêm một bình rượu không ?
- Các người ...
Lâm Như nhìn ba người một chút , thấy bọn họ không chút lo lắng nào , nàng bất đắc dĩ đi lên lấy rượu . Đám người bên ngoài nghe hắn gọi rượu , trong lòng nghi hoặc , không lẽ ba người này không sợ chết , hay là bị điên .
Thiên Tà nhìn Phương Hân , nói :
- Nàng xen vào việc người khác , nàng tự mình giải quyết đi .
Phương Hân cúi đầu , nói :
- Xin lỗi Công tử , vừa rồi Hân Nhi ... Nhưng mà do tên khốn kiếp kia quá đáng ghét rồi .
Lâm Như cầm bình rượu đi tới , nói :
- Xem ra ba vị đã không định chạy , vậy thì để Lâm Như ta cùng uống với các vị một chén đi .
Nói xong cũng rót cho mỗi người một chén . Thiên Tà vừa cầm chén rượu đưa lên miệng , thì ngoài cửa một thanh âm lạnh lùng truyền tới :
- Nhục nhã con ta giờ còn dám ngồi đây uống rượu , ta nên nói các người thông minh hay ngu ngốc đây .
Đám người đứng trước cửa nghe xong thanh âm này , vội vàng quay lại phía sau , ôm quyền , nói :
- Thành chủ đại nhân .
Sau đó tách ra hai bên nhường đường cho hắn .
Một người trung niên mặc bộ đồ trắng chậm rãi bước vào cửa , phía sau lưng hắn chính là Vũ Hạo . Vừa vào trong , Vũ Hạo chỉ tay vào đám người Thiên Tà , ánh mắt âm độc nói :
- Cha , chính là ba người bọn họ cùng với con kỹ nữ kia đã nhục nhã ta . Cha phải làm chủ cho con .
Đám người vây xem lập tức nhìn về phía bốn người đang ngồi , chỉ thấy Lâm Như thân hình run lên một chút , còn ba người kia vẫn ngồi ung dung uống rượu .
Lại uống hết một bình rượu , Thiên Tà nói
- Lâm Như mỹ nữ , làm phiền lấy thêm một bình rượu .
Sau đó thấy Lâm Như thân hình run run , hắn lắc lắc đầu , tự mình đi lấy . Sau đó lại ngồi xuống tiếp tục uống .
Mà lúc này ở phía cửa , người trung niên ánh mắt híp lại . Chính mình đích thân tiến đến mà ba người kia vẫn ung dung bình thản ngồi uống rượu , chưa từng liếc mắt nhìn mình một chút nào . Coi mình như không khí , trong lòng càng thêm tức giận , nhìn về phía Lâm Như , nói :
- Lâm Như , cô cấu kết với với người Ma Tộc trà trộn vào trong Nam Thành này ý đồ giết con trai ta . Ta Nam Thành Vũ Quốc thành chủ quyết định cho các ngươi tội chết .
Nói xong bộc phát tu vi Kết đan cảnh trung kỳ , một chưởng đánh tới phía bốn người . Một chưởng này mơ hồ có thể đem bốn người đập nát bét .
Chưởng lực ngày càng tới gần , lúc này ngồi bên cạnh Thiên Tà , Phương Hân cũng vung tay , một chưởng đánh ra . Thành chủ Vũ Quốc thấy nàng nhẹ nhàng vung tay , nói :
- Sâu kiến cũng dám chống cự bản thành chủ .
Hai chưởng va chạm vào nhau khiến xung quanh bàn ghế vỡ vụn . Phương Hân đứng dậy , nói :
- Kết đan trung kỳ từ khi nào đã hung hăng như vậy . Không coi ai ra gì sao .
Nàng nói xong , rút kiếm bổ tới . Vũ Quốc thành chủ nhìn thấy ánh kiếm lóe lên khuôn mặt biến sắc , vội vàng lao ra khỏi quán . Phương Hân cũng lao ra theo .
Đám người đứng xem nhao nhao nhìn hai thân ảnh trên bầu trời . Bọn họ không ngờ tới , một người trong ba người kia lại đủ sức đánh với thành chủ .
Vũ Quốc đứng trên không trung , sắc mặt vẫn còn sợ hãi , vừa rồi một kiếm kia nếu hắn không chạy nhanh thì bây giờ không chết cũng trọng thương .
Phương Hân cũng không nói gì với hắn mà lại một kiếm chém tới .
Phía dưới đám người chỉ thấy hai tàn ảnh lao vụt trên không trung , không lâu sau đó , một bóng người rơi từ trên cao xuống đất , mọi người túm lại quan sát thì thấy người này chính là Vũ Quốc thành chủ . Toàn thân hắn có vô số vết kiếm , máu me be bét . Hít sâu một hơi , nhìn lên trên trời cũng đã không thấy ai . Có người chạy vào bên trong tửu lâu cũng thấy hai người ngồi đó uống rượu đã biến mất . Bọn họ thầm nói :
- Đúng là cao thủ , đến đi không người biết .