Tô Mạch và Lâm Tiểu Linh vào trung tâm thương mại.
Lâm Tiểu Linh do dự có nên mua chút đồ trang điểm hay không, chứ nếu mặc lễ phục mà không trang điểm thì trông còn ra gì nữa.
Tô Mạch ngăn cô nàng lại: “Chị có.”
Lâm Tiểu Linh thấy rất ngượng: “Mạch tỷ, đồ của chị đều đắt lắm.”
Tô Mạch cười: “Không sao, chị dùng không hết thì cũng sẽ bị quá hạn.”
Cuối cùng Lâm Tiểu Linh vẫn mua hai thỏi son môi ở cửa hàng của Maybeline. Những thứ khác như phấn mắt phấn má gì gì đó, bình thường cô nàng không dùng tới lại cũng không biết tự trang điểm, cuối cùng vẫn phải nhờ Tô Mạch giúp.
Tô Mạch cho Lâm Tiểu Linh dùng ké với mình.
Lâm Tiểu Linh: “Bữa nào rảnh, em gọi bạn trai em cùng mời chị một bữa.”
Tô Mạch cười: “Em với bạn trai dạo này vẫn tốt đẹp chứ hả?”
Lâm Tiểu Linh đỏ mặt: “Bọn em đang định đi đăng ký kết hôn.”
Tô Mạch thật sự bất ngờ: “Nhanh vậy?” Qua lại còn chưa được ba tháng.
Lâm Tiểu Linh gật đầu: “Anh ấy nói là muốn sớm cưới em về.”
Tô Mạch cẩn thận: “Em đừng để bị người ta lừa nhé.”
Lâm Tiểu Linh: “Không đâu, anh ấy rất tốt với em.”
Chuyện này thì Tô Mạch cũng công nhận. Dạo trước có lần còn xin Tô Mạch nghe điện thoại, mong cô chăm sóc cho cô bạn gái ngốc nghếch của cậu ta.
Hai người lên tầng ba bán lễ phục.
Khéo thế nào mà lại gặp bọn Tiền Viện.
Tô Mạch chẳng hề hấn gì, định làm gì thì vẫn làm thế. Cô chọn được một chiếc váy màu đỏ. Màu sắc rất giống chiếc váy đính hôn anh tặng cô, cô nhìn một cái là ưng ngay.
Tiền Viện đi tới cười đểu giả: “Tô Mạch à, lần trước đi dự lễ đính hôn của cô, sao không thấy chú rể tương lai tới vậy?”
Tô Mạch ướm váy so trước người ngắm thử, quay sang nói với nhân viên bán hàng: “Tôi thử chiếc này.”
Nói rồi mang váy vào phòng thử đồ, coi Tiền Viện như không khí.
Lâm Tiểu Linh bị người phụ nữ khí thế ngùn ngụt trước mặt làm sợ, cũng cuống quýt chọn một chiếc đi thử.
Tô Mạch thay đồ xong đi ra, đứng trước gương, ưỡn ngực, nâng cằm, chiếc cổ cao tựa một con thiên nga kiêu hãnh.
Nhân viên bán hàng đứng bên khen: “Người đẹp da thật trắng, rất hợp với màu đỏ này, người bình thường không tôn được, phải là người cực kỳ có thần thái.”
Mã Lâm Na đi tới: “Có một số người là chim sẻ vừa nghèo vừa đê tiện từ tận trong xương tủy, dù có mặc quần áo đẹp thì cũng chẳng thể biến thành phượng hoàng.”
Nhân viên bán hàng đánh hơi được mùi gây gổ, lặng lẽ đứng một bên quan khán.
Lâm Tiểu Linh tiến lên, cố tỏ ra can đảm: “Cái cô này ăn nói kiểu gì vậy? Có tiền thì giỏi lắm sao?”
Mã Lâm Na ồ một tiếng: “Đúng, có tiền rất giỏi.”
Tô Mạch quay lại nhìn Mã Lâm Na: “Có một số người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, vậy mà chẳng biết dùng thìa đó ăn gì mà miệng toàn thổ ra phân.”
Mắng rất ác.
Mã Lâm Na tức đỏ bừng mặt, nổi nóng đi khơi lại vết sẹo cũ thời trung học của Tô Mạch. Bọn họ biết chỉ cần nhắc tới quá khứ hèn mọn ấy là con bé này sẽ sụp đổ.
Đã đâm dao găm vào tim đối phương còn xát thêm lên đó vài nắm muối.
“Ai chẳng biết năm đó mày viết thư tình cho Cố thiếu gia, lẳng lơ không biết xấu hổ. Ôi chao, chắc mày cũng biết nhỉ, thư tình của mày được cải biên thành truyện sex, bọn con trai cả trường đều đem mày ra tự sướng đấy.”
Tiền Viện cười khẩy một tiếng.
Lâm Tiểu Linh thấp thỏm nhìn sang Tô Mạch. Cô nàng biết mấy cô gái này không phải hạng dễ đối phó.
Tô Mạch thản nhiên chỉnh lại làn váy, ngẩng đầu lên đáp: “Mã Lâm Na từng rung rinh với Cố Bắc Đồ nhỉ?”
“Năm lớp mười hai, đằng sau lễ đài của trường sau khi dạ hội mừng năm mới kết thúc là cô đúng không? Cô tỏ tình với Cố Bắc Đồ, có điều bị anh ấy cự tuyệt.”
Mã Lâm Na chỉ vào Tô Mạch: “Mày nói bậy bạ gì đấy!”
Nói rồi vội vàng giải thích với Tiền Viện: “Viện tỷ, đừng nghe nó nói lung tung.”
Tiền Viện phủi tay bỏ đi. Mã Lâm Na đuổi theo giải thích. Thượng Quan Tú Lệ đi theo giảng hòa.
Lục Bảo Muội đi đến trước mặt Tô Mạch: “Cô không giống ngày trước nữa.”
Tô Mạch không đáp, không muốn để mắt tới.
Lục Bảo Muội lại nói: “Mày và Thần ca ca không hợp nhau đâu, rút lui sớm là sáng suốt đấy.” Nói đoạn cũng quay người bỏ đi.
Tô Mạch xoay người lại: “Hợp hay không hợp không do mày quyết định.”
Đám người đó đi rồi, Tô Mạch thay váy ra cho nhân viên bán hàng gói lại.
Lâm Tiểu Linh chọn một chiếc váy màu đen. Cô nàng nghèo đã quen, thấy cái đó rẻ nên mua. Tô Mạch thấy trông nó cũng được nên không nói thêm gì.
Lúc gần về, Lâm Tiểu Linh nói: “Mạch tỷ, vừa rồi chị một chọi bốn trông ngầu lắm.”
Cô nàng hoàn toàn chưa từng chứng kiến thế trận nào ghê gớm như thế, suýt thì sợ muốn ngất.
“Chuyện thổ lộ ở lễ đường chị bảo là thật hay giả vậy?”
Tô Mạch đứng bên lan can tầng ba nhìn xuống dưới tầng một. Mã Lâm Na đang níu tay Tiền Viện để giải thích, bị ăn một cái tát của Tiền Viện.
“Giả.”
Lâm Tiểu Linh: “Em mà lợi hại được như chị thì tốt.”
Tô Mạch quay đầu nhìn cặp mắt trong veo của Lâm Tiểu Linh: “Chị mong em mãi mãi không cần phải như chị.”
Đó là thứ được hun đúc nên từ quá khứ u ám đã qua. Còn một trái tim mạnh mẽ thì phải trả giá bằng việc để mất người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Lễ ra mắt sản phẩm nước hoa mới của Shandy được tổ chức vào thứ Bảy.
Lâm Tiểu Linh rất phấn khích. Hơn bốn giờ sáng đã đi gõ cửa phòng Tô Mạch, ngay cả váy vóc cũng đã mặc xong xuôi.
Tô Mạch rửa mặt xong đi trang điểm cho Lâm Tiểu Linh và mình.
Lâm Tiểu Linh thấy trên bàn trang điểm của Tô Mạch có đủ loại đồ trang điểm lớn nhỏ, chỉ riêng chổi thôi đã có chục loại, chẳng hề ít hơn bút họ dùng vẽ tranh.
Lâm Tiểu Linh cổ ngắn, mặt lại hơi to. Tô Mạch giúp cô nàng uốn tóc khéo léo che mọi khuyết điểm.
Hai người chuẩn bị xong, bắt xe đi.
Hội trường sự kiện đặt tại một khách sạn năm sao. Sự kiện được tổ chức rất đẳng cấp. Vào cửa, Lâm Tiểu Linh bị các loại bánh ngọt cầu kỳ bày trên bàn dài hấp dẫn.
Cô nàng lặng lẽ kéo tay Tô Mạch: “Mạch tỷ, những thứ này đều được ăn miễn phí à?”
Tô Mạch cười, gật đầu.
Trợ lý của Tom lại dẫn Tô Mạch và Lâm Tiểu Linh vào hậu trường, dặn dò hai người trình tự của sự kiện.
Nhiệm vụ chính của Tô Mạch là đứng cạnh Tom và mỉm cười với máy quay.
Cô có thời gian hai phút để phát biểu về tình cảm được truyền tải trong thiết kế của Shandy Trung Quốc.
Thiết kế là một nghệ thuật cảm tính, không có tiêu chuẩn nào cho bài phát biểu, Tom để cô được tự do phát huy.
Người dẫn chương trình đưa mic cho Tô Mạch.
Cô đứng giữa sân khấu, đèn chiếu vào người, hơn chục máy quay đồng thời chĩa thẳng vào mình.
Dưới sân khấu là người nổi tiếng từ nhiều quốc gia đang ngồi. Đàn ông mặc tây trang, đi giày da, phụ nữ mặc váy áo xúng xính, hơn ngàn cặp mắt đang nhìn cô.
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Chủ đề đặc trưng của khách sạn này là bầu trời sao lãng mạn. Trên nền xanh sẫm rải rác muôn ngàn đốm sao lấp lánh ánh sáng.
“Tình chảy trong tim, tình yêu duy nhất trọn đời.” Cô thoáng dừng lời, “Nếu bạn có người mình yêu sâu đậm, xin hãy quý trọng. Nếu bạn đã để mất người ấy, xin hãy dũng cảm. Nếu có cơ hội, xin hãy nắm giữ.”
Sản phẩm nước hoa mới này tên là “Tình chảy trong tim”, lấy hương hoa mạt lị làm chủ.
Cô biết, đoạn phát biểu này sẽ được trực tiếp trên các trang mạng lớn, sau này bên marketing của Shandy cũng sẽ quảng bá nó.
Các nền tảng mạng lớn, trung tâm thương mại, tàu điện ngầm, tivi, phủ khắp mọi nơi, kiểu gì cũng sẽ có một lần có thể chạm được vào trong mắt anh.
Sự kiện kết thúc lúc chín giờ tối.
Tô Mạch và Lâm Tiểu Linh rời hội trường, chuẩn bị bắt xe về nhà.
Bỗng nhiên, tầm mắt cô bị một chiếc xe thu hút sự chú ý: “Tiểu Linh, em về trước đi, chị chờ một người.”
Đó là một chiếc Bentley màu đen bản số lượng giới hạn.
Tô Mạch lại gần chiếc xe, thân xe phản chiếu chiếc bóng của cô.
Váy đỏ, tóc dài thả sau lưng, tai đeo bông tai bạch kim sợi dài. Cô chạm nhẹ vào thân xe rồi lại cuống quýt rụt tay về.
Anh từng hôn cô trong chiếc xe này.
Cô xoay người ra đứng sau một cột đá cẩm thạch, mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe.
Qua một lúc lâu, các xe xung quanh đều đã đi, chỉ có chiếc xe kia là vẫn không có ai tới lấy.
Tô Mạch tựa vào thân cột, trong lòng nghĩ vừa rồi anh có ở hội trường sự kiện không, nếu có thì nhất định đã thấy cô rồi. Nếu đợi nhìn thấy anh rồi, anh cũng nhìn thấy cô rồi thì anh sẽ có phản ứng ra sao.
Theo tính anh thì anh sẽ chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.
Tệ hơn nữa thì có lẽ ngay cả nhìn cô một cái anh cũng không buồn nhìn.
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không có trăng hay sao, chỉ có một tầng mây thật dày.
Cô quay đầu lại thấy đèn đường soi sáng chiếc xe. Một người đàn ông mặc sơ mi trắng tới mở cửa chiếc xe ấy.
Tô Mạch chạy tới: “Thưa anh, làm phiền anh một chút.”
Người đàn ông quay đầu nhìn: “Cô là nhà thiết kế hôm nay lên phát biểu nhỉ? Tuyệt lắm.”
Tô Mạch cười một tiếng: “Cám ơn.”
Cô hỏi: “Chiếc xe này là của anh à?”
Người đàn ông gật đầu: “Ừ, sao vậy?”
Giờ Tô Mạch mới chú ý tới biển số xe, không phải của Trâu Tinh Thần.
“Chiếc xe này rất giống xe của một người bạn của tôi.”
Người đàn ông cười: “Chiếc này tôi mới mua tuần trước, bản số lượng giới hạn. Hồi nó mới ra không mua được, khó lắm mới đợi được có người nhượng lại cho, nói không chừng lại chính là bạn của cô bán đấy.”
“Về nhà chứ? Tôi tiễn cô một đoạn nhé?”
Tô Mạch: “Không cần, cám ơn.”
Sau khi xe đi rồi, Tô Mạch vẫn đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu.
Anh đem bán chiếc xe mà anh yêu nhất.
Tô Mạch không về nhà. Cô tới tòa nhà văn phòng xa hoa của công ty khoa kỹ Tinh Thần.
Cô đứng dưới tầng nhìn lên trên đếm tới tầng chín, cửa sổ vẫn còn sáng đèn.
Cô ngồi trong quán cà phê hai tư giờ dưới sảnh lớn tầng một, dường như làm vậy thì có thể cách anh gần thêm một chút.
Mỗi khi có người ra khỏi thang máy, hễ là đàn ông mặc sơ mi trắng là tim cô lại nhảy lên.
Mãi tới nửa đêm Tô Mạch mới về nhà.
Không ngờ Lâm Tiểu Linh vẫn chưa ngủ. Cô nàng mặc áo ngủ ngồi trên sô pha quay đầu lại nói: “Mạch tỷ, chị về rồi! Em đang xem video lễ ra mắt sản phẩm mới của Shandy.”
“Trên weibo có người cắt riêng hình chị ra đấy.”
Tô Mạch vào nhà vệ sinh rửa tay xong đi ra, cầm iPad Lâm Tiểu Linh đưa xem.
Người phụ nữ trong ảnh hơi ngẩng đẩu nhìn trời sao trên đỉnh đầu, ánh mắt sáng tựa sao.
“Rất đẹp.” Tô Mạch trả iPad lại cho Lâm Tiểu Linh: “Sao em vẫn chưa ngủ?”
Lâm Tiểu Linh đứng dậy ngáp một cái thật dài: “Ngủ đây.”
Tô Mạch tắm xong đi ra, mặc một chiếc váy ngủ ren cổ chữ V.
Đây là một trong những món đồ ngủ cô thích nhất còn cái cô thích nhất là chiếc sơ mi trắng bữa nọ đã được giặt sạch đang đem phơi.
Trâu Tinh Thần bỏ laptop xuống xoa gáy, đứng dậy vào bếp rót nước uống.
Anh dựa vào cạnh bàn ăn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ba giờ sáng, khu biệt thự tĩnh lặng, không có một bóng người đi đường. Chỉ có ánh đèn đường rải trên mặt đất tạo nên một không khí mang tới cảm giác cô độc.
Anh ngửa cổ uống quá nửa cốc nước. Gáy hơi hơi mỏi.
Trâu Tinh Thần lại chỗ bàn làm việc, tiện tay lấy một tờ giấy note ghi ba chữ miếng dán cổ dán lên trên màn hình máy tính của giám đốc tài chính Chu Bắc.
Hôm sao Chu Bắc nhìn thấy tờ ghi chú dán trên màn hình máy tính liền đi bố trí mua ngay.
Xế chiều hôm đó, mỗi người trong văn phòng đều được chia một hộp.
Chu Bắc dán xong hỏi Trâu Tinh Thần: “Lão đại từ lúc nào lại chu đáo thế này vậy?”
Đám đàn ông lập trình viên ru rú trong nhà, một ngày ôm máy tính mười mấy tiếng đồng hồ, hầu như xương cổ đều không được tốt nhưng chẳng tay nào nghĩ ra chuyện mua miếng dán cổ.
Trâu Tinh Thần bóc hộp rồi ném lại cho Chu Bắc.
Chu Bắc bắt được: “Dễ chịu lắm, sao lão đại không dán?”
Trâu Tinh Thần: “Không muốn dán.”
Chu Bắc: “Cái này không phải ông bảo mua à? Sao tự dưng lại không muốn dán.”
“Lòng dạ đàn ông, kim rơi đáy biển.”
Trâu Tinh Thần ôm laptop đi lên tầng, nhốt mình trong phòng ngủ.
Chu Bắc cực kỳ ngạc nhiên: “Lạ thật, vừa rồi sao lão đại không mắng chửi người?”
Triệu Thù gõ đầu anh ta: “Ngứa đòn à? Muốn bị mắng hả? Nào, lại đây, anh mắng chú.”
Hai người bắt đầu thi đấu khẩu.
Vương Tử Hoài quay sang hỏi Triệu Thù: “Đống đồ kỷ niệm ông mua ở An Sơn bữa nọ đã tặng cho nữ thần của ông chưa?”
Triệu Thù: “Vẫn chưa, nàng đi công tác rồi, cuối tuần này tôi mới tặng.”
Vương Tử Hoài xua tay: “Đại huynh đệ, hay là đừng. Vứt mấy miếng gỗ với cục đá rách ông mua đó đi, phụ nữ không thích chúng đâu.”
“Ông muốn tặng thì nên tặng nước hoa, son môi các kiểu ấy. Phụ nữ thích mấy thứ đó, nhiều bao nhiêu cũng không chê.”
“Dạo này không phải Shandy mới ra thêm dòng nước hoa mới đó sao? Đi mua đi, không sai đâu.”
Triệu Thù hỏi: “Dòng nào?”
Vương Tử Hoài: “Chẳng trách ông lại độc thân, đồ lốp xe dự phòng vạn năm. Có thời gian rảnh thì đừng chỉ để ý mỗi tai nghe mới, bàn phím mới, xem các quảng cáo thời trang nhiều một chút, có lợi đấy.”
Triệu Thù: “Chẳng trách ông là tên ngu nhất công ty, toàn phí thời gian ngồi xem quảng cáo.”
Anh ta nói xong liền lặng lẽ mở điện thoại tìm tên dòng nước hoa mới Vương Tử Hoài bảo.
Có một đoạn video clip phát tự động về lễ ra mắt sản phẩm nước hoa mới của Shandy.
Một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng trên sân khấu cầm mic, hơi ngẩng đầu lên nhìn trời sao trên trần nhà.
Chu Bắc sáp lại xem: “Sao trông người này quen quen nhỉ, có phải tôi gặp ở đâu rồi không?”
Triệu Thù nhanh chóng tắt video đi: “Cái đồ hay quên mặt nhà ông, làm ơn đừng có nói nữa đi.”
Chu Bắc vẫn còn mải nghĩ rồi sực nhớ ra, rống tướng lên: “Nhớ ra rồi. Đây không phải chính là cái nhà thiết kế kiêu căng của Ori đấy còn gì!”
Triệu Thù đạp anh ta một cú, nói nhỏ: “Cũng là cựu chị dâu của bọn mình.”
Chu Bắc vội bịt miệng lại ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Trâu Tinh Thần không biết ra khỏi phòng ngủ từ lúc nào, đang ôm laptop đi xuống tầng, hình như không nghe thấy lời Chu Bắc nói, cứ thế đi thẳng vào bếp rót nước uống.
Uống xong lại lên lại tầng hai, không nhìn ra có chút dị thường nào.
Triệu Thù xin lệnh: “Báo cáo lão đại, tôi xin phép trốn việc nửa giờ.”
Trâu Tinh Thần vẫn tiếp tục đi lên trên tầng, phớt lờ anh ta.
Triệu Thù biết đây là ngầm đồng ý.
Anh ta rời biệt thự, đi trung tâm thương mại.
Trước cửa hàng của Shandy, cô gái bán hàng nhiệt tình giới thiệu về sản phẩm mới “Tình chảy trong tim”: “Sản phẩm này đặc biệt hướng tới thị trường Trung Quốc, vỏ ngoài sang trọng, thiết kế tinh xảo. Mùi hương chính rất dễ chịu. Hương đầu gồm có hoa mạt lị, hoa…”
Triệu Thù không biết vỏ ngoài thế nào là đẹp, lại càng không biết hương đầu hương cuối là gì, chỉ nghe Vương Tử Hoài nói phụ nữ thích cái này.
Cô gái bán hàng xịt một chút lên cổ tay Triệu Thù: “Tiên sinh ngửi thử đi.”
“Anh mua tặng bạn gái à?”
Tên hèn Triệu Thù này rạo rực lòng xuân lên liền gật đầu không thấy trái lương tâm: “Ờm.”
Cô gái bán hàng vừa nhìn liền biết mẫu đàn ông đơn giản này là đối tượng mạnh tay chi tiền nhất, vậy nên lại càng nhiệt tình hơn.
Cuối cùng, Triệu Thù xách hai thỏi son môi, một chai nước hoa và một thân toàn mùi nước hoa đi về.
Về tới nơi, Chu Bắc liền bịt mũi: “Đệt, ông chuyển giới rồi à? Xịt nhiều nước hoa thế.”
Triệu Thù chìa túi giấy ra: “Tặng cho nữ thần của tôi. Thế nào? Hâm mộ chưa?”
Chu Bắc chậc một tiếng: “Đồ lốp xe dự phòng vạn năm.”
Vương Tử Hoài hắt xì: “Triệu huynh, ta thấy huynh vẫn nên lên tầng tắm một cái đi. Mùi thế này không phải là xịt cả lọ nước hoa lên người rồi đấy chứ?”
Triệu Thù cúi xuống hít hít ngửi ngửi: “Các ông không hiểu rồi. Đây là hương vị tình yêu, tựa như đắm chìm trong vườn hoa mạt lị.”
Vương Tử Hoài: “Ra vẻ. Học đâu đấy?”
Triệu Thù: “Cô bán hàng nói.”
Trâu Tinh Thần ôm laptop từ tầng trên đi xuống, lại sau lưng Triệu Thù đạp anh ta một cước.
Triệu Thù đang viết code, suýt thì đập vào bàn phím: “Lão đại à, tôi lại làm gì?”
Trâu Tinh Thần không trả lời, sắc mắc các khó coi thêm.
Triệu Thù lẩm bẩm: “Hôm nay tôi thơm thế này mà còn đá tôi.”
Trâu Tinh Thần: “Mau đi dội sách cái mùi vớ vẩn trên người ông đi.”
Triệu Thù: “Lão đại, đây không phải là mùi vớ vẩn, đây là mùi hoa mạt lị.”
Trâu Tinh Thần cau mày.
Triệu Thù vội chạy lên tầng.
Buổi tối, sau khi hết giờ làm, Trâu Tinh Thần chẳng mấy khi lại dành ra chút thời gian ra ngoài đi tản bộ.
Tiện thể qua trung tâm thương mại gần đó mua chút đồ.
Đàn ông mua đồ rất nhanh, cứ thế đi thẳng vào cửa hàng của thương hiệu hay mặc, nhặt đại mấy chiếc quần lót.
Anh xách túi mua sắm, đang định về thì liếc mắt nhìn thấy trên màn hình điện tử cách hai cửa hàng mỹ phẩm một người con gái mặc váy đỏ.
Đó là một đoạn quảng cáo phát lại lễ ra mắt sản phẩm mới.
Cô cầm mic, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao nhân tạo trên trần nhà.
Trong trung tâm thương mại, video được xử lý cắt tiếng, chỉ nhìn thấy môi cô khi mở khi khép, tốc độ nói chậm rãi. Không biết là nói gì.
Người đàn ông đứng nhìn từ xa, không bước lại gần, nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Công việc giai đoạn đầu của phát triển game “Phiêu miểu chi lộ” đã được chuẩn bị tương đối, sắp bước sang giai đoạn mỹ thuật và giới thiệu.
Phòng họp được cải tạo lại từ một phòng khách dưới tầng một của biệt thự. Trâu Tinh Thần ngồi ngay đầu, liếc nhìn Mễ Việt..
Mễ Việt báo cáo: “Bản quyền tiểu thuyết đã đàm phán xong với bên trang web và tác giả.”
“Có điều, về phía tác giả, giáo sư Khổng của Đại học Tây Quỳnh, không nhận lời làm cố vấn văn hóa cho game của chúng ta.”
Trâu Tinh Thần tựa người trên ghế xoay xoay bút, trầm tư một lát rồi nói: “Chuyện này ông cứ gác tạm đấy, không cần phải lo.”
“Ký xong hợp đồng rồi, mau mau bắt tay vào xây dựng nhân vật đi.”
“Triệu Thù, vấn đế chuyển động hoàn thiện tới đâu rồi?”
Triệu Thù đáp: “Không thành vấn đề, lát phát cho ông xem.”
Mấy người nữa lục tục báo cáo công việc.
Chờ Trịnh Kỳ Lân quay lại là có thể triển khai phần hành mỹ thuật.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Trịnh Kỳ Lân đứng bấm chuông cửa trước biệt thự.
Triệu Thù ra mở cửa: “Thần thú, ông còn biết đường về à? Tìm vợ sao rồi?”
*tên của Kỳ Lân nghĩa chính là con thần thú kỳ lân.
Trịnh Kỳ Lân mặc một chiếc hoodie đen có in chữ tiếng Anh màu trắng, đằng sau đầu tết một bím tóc, vô cùng có phong cách nghệ thuật gia.
“Đừng nói nữa, chẳng biết có phải ở lâu cạnh lão đại quá không mà nhìn ai cũng moi ra được chỗ xấu.”
Triệu Thù choàng vai Trịnh Kỳ Lân cười: “Nghe nói đã có mục tiêu, còn định mang người về làm chung một chỗ hả?”
Trịnh Kỳ Lân gạt móng vuốt của Triệu Thù ra, kéo một chiếc ghế ngồi xuống: “Còn chưa biết người ta có chịu cho theo đuổi hay không nữa.”
“Có điều vẫn cứ là hơn đám độc thân các ông.”
Vương Tử Hoài kháng nghị: “Không bao gồm tôi.”
Triệu Thù trở lại chỗ của mình: “Có đối tượng rồi cũng không tính, tôi đã có nữ thần.”
Trâu Tinh Thần lại tựa vào cạnh bàn: “Mẹ nhà ông còn biết đường mà mò về.”
Trịnh Kỳ Lân cười nịnh nọt: “Tổ chức cần thì phải về ngay lập tức chứ. Còn mang theo một trợ thủ về nữa nhé.”
Chu Bắc giơ tay: “Lão đại, tôi cũng xin có trợ thủ.”
Trâu Tinh Thần quay đầu nhìn anh ta một cái: “Tìm trợ thủ chuyên môn may váy cho ông hả?”
Triệu Thù thấy Trâu Tinh Thần nói đùa, đoán chừng anh đã hết thất tình, lá gan cũng to hẳn ra: “Lão đại, lần trước ở An Sơn, cái cô hẹn tình một đêm với ông sau này có liên lạc nữa không?”
Trâu Tinh Thần đạp anh ta một cước: “Nói năng cho tử tế.”
Trịnh Kỳ Lân thật sự giật mình: “Tôi chỉ đi vắng có hai, ba tháng, lão đại không gần nữ sắc đã tiến hóa tới mức bùng cháy vậy rồi à?”
Chu Bắc cầm cốc nước sáp lại: “Đừng nghe Triệu Thù nói bậy, gái hữu ý, trai vô tình.”
Trâu Tinh Thần ôm laptop ngồi xuống sô pha kiểm tra đoạn lệnh Triệu Thù viết.
Trịnh Kỳ Lân dạo quanh một vòng: “Chỗ ngồi của tôi đâu? Sao không có chỗ của tôi? Chúng tôi tới thì ngồi ở đâu?”
Triệu Thù cười: “Ông với trợ lý của ông ra sân dựng lấy cái lều nhé.”
Trịnh Kỳ Lân: “Các ông là vì ghen tị, ghen tị trắng trợn trần truồng!”
Trước khi đi, anh ta còn nói: “Thứ Bảy, nghệ sĩ vẽ tranh minh họa nổi danh này có buổi tọa đàm ở Đại học Tây Quỳnh, tôi dẫn cô đàn em đó theo, các ông ai đi không?”
Triệu Thù nhặt một quả quýt trên bàn ném anh ta: “Xem ông làm màu à? Không đi.”
Trịnh Kỳ Lân bắt được quả quýt, bóc ra ăn.
Triệu Thù: “Lúc nãy họp, lão đại có bảo thứ Bảy muốn tới Đại học Tây Quỳnh một chuyến để thăm hỏi giáo sư Khổng, nói không chừng lại gặp được nhau.”
Trâu Tinh Thần vùi mình trong ghế sô pha, chẳng buồn để ý.