Chương 27: Sư Tôn Cứu Ta!

Vạn Diệu Cung, Tiêu Hồn Phong.

Khâu Oanh Nhi đang khoanh chân ngồi, yên lặng tu hành.

Mấy ngày nay, không phải nàng chưa từng đi qua Ngô Đồng Phong tìm người.

Chỉ có điều, người Ngô Đồng Phong cũng không để ý tới nàng quá nhiều.

Ninh San càng báo cho nàng biết sư tôn đang bế quan, không tiện tiếp khách.

Song phương mặc dù không phát sinh xung đột trực tiếp, nhưng cũng náo loạn trong tan rã không vui.

Đối phương rõ ràng là không muốn chủ động giao người ra.

Hiện tại, điều nàng có thể làm chỉ có chờ Tư Nam Yên xuất quan rồi nói sau.

Đột nhiên, sắc mặt Khâu Oanh Nhi biến đổi, khí tức xung quanh bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Phốc!

Một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra.

- Chuyện gì?

Đồng tử Khâu Oanh Nhi phóng to, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin.

- Chuyện gì xảy ra, tẩu hỏa nhập ma sao?

Trong cơ thể nàng xuất hiện một cỗ lực lượng quỷ dị, làm cho khí huyết của nàng cuồn cuộn, linh khí càng là tán loạn, phảng phất tùy thời đều có xu thế bạo tẩu.

Khâu Oanh Nhi không dám khinh thường.

Bình tâm tĩnh khí, vận chuyển công pháp, ý đồ mạnh mẽ áp chế khí tức hỗn loạn trong cơ thể.

Phốc!

Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, nàng làm sao cũng không ép được.

Lại là một ngụm máu tươi phun ra.

- Không đúng, không phải tẩu hỏa nhập ma!

Sắc mặt Khâu Oanh Nhi có chút khó coi, nàng tu hành nhiều năm tự nhiên rất rõ ràng.

Đây không phải là triệu chứng tẩu hỏa nhập ma.

- Hình như là... nguyền rủa?

Khâu Oanh Nhi sửng sốt, trong lòng điên cuồng suy nghĩ rốt cuộc mình bị làm sao.

Là nguyền rủa sao?

- Tại sao mình vô duyên vô cớ lại bị nguyền rủa?

Rốt cuộc là ai muốn hại mình?

Rất nhanh, nàng bắt đầu thất khiếu chảy máu, trong tâm thần cũng bắt đầu xuất hiện tâm ma, cả người lâm vào trạng thái suy yếu.

A!

Khâu Oanh Nhi hai tay ôm đầu.

Thần hồn của nàng tựa như bị kim đâm, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng.

Thân thể và thần hồn bị tra tấn gấp đôi.

- Không ổn.

Khâu Oanh Nhi cuối cùng cũng có chút luống cuống.

Còn tiếp tục như vậy, mình sợ là chống đỡ không nổi nữa.

- Không được, phải tìm sư tôn cứu mạng!

Đang lúc Khâu Oanh Nhi chuẩn bị tìm Tư Nam Yên cứu mạng, lực lượng quỷ dị trong cơ thể nàng trong nháy mắt biến mất không thấy.

Phốc...…

Khâu Oanh Nhi lại phun máu tươi, cả người mềm nhũn, uể oải không chịu nổi.

- Rốt cuộc là ai? Là ai muốn hại ta?

Ánh mắt của nàng hiện lên một tia kiêng kỵ.

Lời nguyền này tới lặng lẽ không một tiếng động, thật sự quá mức khủng bố.

Dù là nàng hiện tại thương thế cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là tổn thất không ít tinh huyết, nhưng nàng vẫn là luống cuống.

- Không được, phải tìm sư tôn hỏi một chút.

Khâu Oanh Nhi khó khăn đứng dậy, đi về phía mật thất Tư Nam Yên bế quan.

Cho dù Ôn Tri Hành bị bắt đi, Khâu Oanh Nhi cũng không đi báo cáo, nhưng hiện tại sự tình liên quan đến tính mạng của mình, nàng vẫn không nhịn được.

……

[Ngươi dùng Vô Vọng Pháp Chú nguyền rủa Khâu Oanh Nhi, nàng bị thương nhẹ, ngươi bị thương nặng.]

Phốc!

Trong mật thất Ngô Đồng Phong, trong miệng Ôn Tri Hành cũng phun ra một lượng lớn máu tươi.

Cả người đã nằm trên mặt đất như một bãi bùn nhão.

- Ha...... Ha ha...…

Sắc mặt Ôn Tri Hành trắng bệch không chút huyết sắc, nhưng miệng vẫn vui tươi hớn hở cười.

Chỉ cần trả thù Khâu Oanh Nhi, hắn bị thương thì sao.

Cảnh giới song phương có chênh lệch không nhỏ, cắn trả cũng lớn hơn một chút.

Đáng tiếc, không thể kích hoạt [Khô Mộc Phùng Xuân].

Trong lòng Ôn Tri Hành có chút tiếc hận, chính mình đã thành như vậy vẫn không thể phát động.

Có chút bảo thủ.

Nếu là tàn nhẫn hơn một chút có thể sẽ phát động.

Đương nhiên cũng có thể trực tiếp chết tại chỗ.

Điểm ấy cũng giống như Huyết Độn Đại Pháp,

Không dễ khống chế.

Hắn dù sao còn không phải Huyền Diệu Cảnh, chờ lúc nào đột phá tới Huyền Diệu Cảnh, Ôn Tri Hành muốn khống chế như thế nào liền khống chế như thế đó.

- Chờ khôi phục, ta sẽ tiếp tục!

Ôn Tri Hành vừa hộc máu vừa nghĩ.

Không làm cho Khâu Oanh Nhi sống không bằng chết, vậy hắn nuốt không trôi khẩu khí kia.

Nghĩ như vậy, Ôn Tri Hành bởi vì quá mức suy yếu, rất nhanh liền rơi vào trong ngủ say.

……

Mà Khâu Oanh Nhi ở bên kia vẫn tiến vào mật thất của Tư Nam Yên.

- Oanh Nhi, đã xảy ra chuyện gì?

Tư Nam Yên nhíu mày nhìn Khâu Oanh Nhi hơi thở suy nhược.

Nàng bế quan hồi lâu, đã chính thức chạm tới giới hạn đột phá, chẳng qua giới hạn này, thật sự quá khó vượt qua.

Khó trách nhiều tu sĩ như vậy, vẫn bị vây ở một bước này.

Cảnh giới của Ôn Tri Hành vẫn còn quá thấp, nếu là cùng Phượng Nhược Ly đồng cảnh giới, đừng nói là thải bổ, cho dù là song tu cả đêm cũng đột phá.

- Sư tôn, đồ nhi hình như bị người ám toán...…

Khâu Oanh Nhi quỳ xuống trước người Tư Nam Yên.

Nàng kỳ thật cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác là trúng nguyền rủa.

Rất nhanh, Khâu Oanh Nhi liền đem vấn đề của mình báo cho Tư Nam Yên.

- Để vi sư nhìn xem.

Tư Nam Yên giơ tay lên, điểm thẳng mi tâm Khâu Oanh Nhi, bắt đầu kiểm tra.

Sau một lúc lâu, trên mặt nàng lại hiện lên một tia dị sắc.

- Kỳ lạ.

- Sư tôn?

Khâu Oanh Nhi có chút khẩn trương nhìn Tư Nam Yên.

- Kỳ lạ, trong cơ thể ngươi cũng không lưu lại bất kỳ khí tức nguyền rủa nào, cũng không có bất kỳ dị thường nào.

Tư Nam Yên nhíu nhíu mày.

Không giống như một lời nguyền.

Trừ phi là đại năng dùng bí pháp tiến hành nguyền rủa, nếu không không có khả năng sẽ không lưu lại một tia dấu vết.

Nhưng nếu là đại năng, cần gì phải làm khó một tiểu bối như vậy.

Huống chi, Khâu Oanh Nhi bây giờ còn sống rất tốt.

- Không sao, ngươi ở trong mật thất vài ngày, nếu xảy ra vấn đề, vi sư sẽ ra tay.

Kiểm tra không xảy ra vấn đề, Tư Nam Yên cũng chỉ có thể ra hạ sách.

- Đa tạ sư tôn.

Khâu Oanh Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Đúng rồi, sư tôn, đệ tử còn có chuyện khác bẩm báo.

- Nói đi.

Tư Nam Yên lại nhắm mắt.

- Mấy ngày trước, Phượng phó cung chủ bị người của Chính Dương Tông đuổi giết, cuối cùng may mắn chạy về tông môn.

Tư Nam Yên nghe vậy cũng không để ý, chỉ gật gật đầu.

- Nếu đã không chết, vậy thì không có gì để nói.

Khâu Oanh Nhi sửa sang lại từ ngữ, mở miệng lần nữa.

- Còn nữa, Ôn Tri Hành bị Phượng phó cung chủ sai người mang đi, cho tới bây giờ vẫn chưa về.

- Hả?

Lần này, Tư Nam Yên mắt phượng vẫn vân đạm phong khinh chợt mở mắt, trong ánh mắt lộ vẻ hàn mang.

- Sư tôn thứ tội, là đệ tử vô năng.

Đáy lòng Khâu Oanh Nhi lộp bộp, cuống quít quỳ rạp xuống đất.

Nàng cảm nhận được một cỗ khí tức làm người ta hít thở không thông, làm cho nàng không tự giác run rẩy.

- Nói tiếp đi.

- Vâng...…

Khâu Oanh Nhi nuốt nước miếng, lại nói: "Chuyện xảy ra vào một buổi tối năm ngày trước..."

……

Nghe xong hết thảy, khí thế Tư Nam Yên chậm rãi thu liễm, lâm vào trầm tư.

Nàng ngược lại không nghĩ tới Phượng Nhược Ly lại dám cướp người của mình.

Thân là đồng môn, nàng đã nhẫn nhịn nhiều năm.

- Được voi đòi tiên!

Tư Nam Yên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cũng bình tĩnh.

Việc này không khỏi có chút mất thể diện.

Tư Nam Yên dừng một chút, lại mở miệng: "Còn có chuyện khác?”

- Không...... Không có...…

Khâu Oanh Nhi vội vàng đáp.

- Tốt, nếu không có chuyện gì khác thì đừng quấy rầy vi sư.

Tư Nam Yên phất tay ngăn Khâu Oanh Nhi lại.

Khâu Oanh Nhi không dám quấy rầy, lặng lẽ lui sang một bên.

Tư Nam Yên trong lòng có tức giận, chỉ bất quá hiện tại cũng không rảnh bận tâm.

Chờ nàng tu vi đột phá, chính là lúc gõ Phượng Nhược Ly.

……

Thời gian lại qua hai ngày.

Hai ngày sau, lời nguyền trên người Khâu Oanh Nhi vẫn không phát tác, điều này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ lời nguyền đã biến mất.

Kết quả, còn không đợi nàng cao hứng bao lâu.

Trong cơ thể nàng lại xuất hiện cỗ lực lượng quỷ dị kia.

Phốc!

Một ngụm máu tươi không khống chế được từ trong miệng phun ra!

- Sư tôn, cứu ta!

Khưu Oanh Nhi kinh hãi, liên tục kêu cứu.