Edit : MNMC
Trời còn chưa sáng Hòa Thuận đã bò dậy. Chiều hôm qua, mặc dù tu luyện hơn hai canh giờ, thế nhưng nàng một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Thấy các nữ dược khác còn đang say giấc, nàng nhẹ bước ra khỏi phòng, lấy nước giếng mát lạnh rửa mặt một phen.
Phòng bếp bên kia đã dâng lên khói, Hòa Thuận hướng dược điền nhìn nhìn, vậy mà đã có mười mấy người đang làm việc rồi.
Trong tay họ cầm xẻng ngọc nhỏ, ngồi xổm xuống đất cẩn thận đào cỏ dại bên cạnh linh thảo.
Hoà Thuận cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao chỉ có khoảng hơn chục người làm việc, những người còn lại dường như vừa mới ngủ dậy, có thể thấy vài người còn đi đi lại lại trong sân. Nàng muốn tìm ai đó hỏi một câu, thế nhưng lại không quen ai, nên nàng liền bỏ đi ý niệm này.
Thừa dịp chưa ăn sáng, nàng ngồi xuống tảng đá lớn màu xanh cạnh sân, cẩn thận đọc cuốn sách phác họa linh thảo.
Sách này chính nàng cũng có một quyển, còn là mua mười năm trước ở Phong Vô thành, lúc đó chỉ là tùy tiện lật xem vài tờ, liền ném vào giỏ. Nếu như sớm biết sau này phải dùng tới, thì mười năm mỗi ngày nàng đọc một lần, cũng đã sớm đọc xong.
Trong khi nàng đọc sách, những đứa trẻ trong sân cũng bắt đầu thức dậy. Người đưa cơm phòng bếp cũng đã nấu xong bữa sáng.
Một thùng cháo rau và bánh bao được phân phát đến từng sân, mỗi người được phát hai cái bánh bao và một bát cháo.
Ăn sáng xong, các dược đồng lần lượt xuống dược điền làm việc, người bên nhà bếp thì tới thu dọn bát đũa.
Bởi vì Tiền sư huynh vẫn còn chưa tới nên đám dược đồng trong sân không dám chạy lung tung, bảy tên dược đồng đến sớm hơn Hoà Thuận thì đang tự tìm nơi nào đó để xem trước sách linh thảo.
Hoà Thuận tiếp tục xem sách.
Từ đâu bước ra hai cậu bé mới bảy tám tuổi, không biết đọc sách, chúng thấy Tiền sư huynh không có ở đó liền vờn nhau chơi đùa trong sân.
Tiếng đùa nhau ầm ĩ làm náo động những người đang đọc sách khác, một bé gái chừng mười tuổi đứng dậy mắng: “Phiền quá, hai đứa chỉ chơi không đọc sách, một năm sau xuống nhà bếp mà làm việc."
Một trong hai đứa trẻ là một hài tử mập mạp, nó không thể tin được kêu lên: "Nhà bếp thì làm sao? Cha ta là đầu bếp, ta đi nhà bếp liền kế thừa sự nghiệp kinh doanh của cha ta, trong phòng bếp có rất nhiều món ngon, làm việc ở đó thoải mái hơn nhiều so với làm việc trên dược điền."
"Hừ." Bé gái cười lạnh một tiếng.
"Ngươi cho là đi nhà bếp chỉ để làm cơm thôi sao , rảnh rỗi là có thể lười biếng ? Cũng không cần biết ngươi vì cái gì mà tới đây, nếu như chỉ vì làm đầu bếp, ngươi chạy đến nơi này làm gì?"
"Đi nhà bếp đều là những người không đạt nổi Luyện Khí tầng 1. Ngoài việc nấu ăn cho tất cả dược đồng trong Nhuận Linh Điện, họ còn phải lo ngày ba bữa cho anh chị em, ngày thường họ vẫn phải cày ruộng. Ngươi còn phải tính xem nên trồng đất hay trồng thuốc, trồng tất cả lương thực cho chúng ta ăn có đủ không? Ngay cả việc quét dọn sảnh và sân cũng phải làm. Nhìn ngươi kiếp này, còn có cái gì thời gian tu luyện nữa đâu!"
Vừa nghe còn có rất nhiều việc phải làm. Tiểu mập mạp sửng sốt, cái này, lúc đó cha mẹ hắn nói không giống nhau.
Cha mẹ rõ ràng nói phái hắn đi làm tiên nhân, nhưng mà tiên nhân này không làm được khéo lại thành làm nô lệ. Tuy rằng gia cảnh của tiểu mập mạp không tốt lắm, nhưng cha của nó là một đầu bếp, ngày thường từ bếp luôn có thể mang về một ít thịt cá ngon, cho nên hắn béo hơn những đứa trẻ khác.
Nghĩ rằng mình sẽ phải làm rất nhiều việc mỗi ngày ngoài học hành, tiểu mập mạp ngồi phịch xuống đất, khóc rất to.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Tiền sư huynh vừa mới chậm rãi đi tới, liền nhìn thấy tiểu mập mạp mới tới hôm qua đang ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết.
"Đây là thế nào ? Ngươi quỳ ở trong viện tự ngẫm lại, hôm nay không được ăn cơm." Tiền sư huynh trách mắng.
Tiểu mập mạp vừa nghe bị phạt quỳ lại còn không được cho ăn, nó càng quấy khóc hơn.
Nó ngồi phịch một cái xuống, lăn lộn trên mặt đất, không ngừng khóc kêu to: "Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà."
"Thật không ra thể thống gì ." Tiền sư huynh giơ tay lên đối diện tiểu mập mạp, vung lên. Tiểu thân thể của mập mạp đột nhiên bay lên trời, sau đó nghiêm túc quỳ ở trên mặt đất.
Tiểu mập mạp ngọ ngoạy muốn cử động, lại phát hiện thân thể bị khống chế, liền muốn mở miệng mắng Tiền sư huynh.
Tiền sư huynh búng tay một cái, cổ họng của nó đột nhiên im bặt, chỉ có thể quỳ ở trong sân không thể động đậy cũng không thể nói chuyện.
Vốn còn rất nhiều tiểu hài không chịu đọc sách, thấy một màn như vậy đều bị dọa sợ.
Tiểu tử vừa rồi đùa giỡn cùng tiểu mập mạp đã mau chóng nhặt linh thảo đồ dưới đất lên, nhanh như chớp chen vào trong đám người mà đứng, không dám lộn xộn nửa phần.
Tiền sư huynh quét mắt nhìn mọi người, sau đó nghênh ngang ngồi xuống ghế mây trong sân, cầm Nhuận Vật Tâm Kinh nói : "Mau ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta tiếp tục nghiên cứu Tâm Kinh."