Chương 61: Chợ Hạ Tang

Edit : Mỹ Nữ & Mỳ Cay

Hòa Thuận nói với bà chủ chính mình một mình lạc đường nhưng lại có thể an toàn tới đây, chính là đang ám chỉ bản thân có năng lực, mà ma thú cấp 4 trên vai nàng cũng cho thấy Hoà Thuận không phải dạng người phàm bình thường.

Hoà Thuận nói ra như vậy vì nàng từng nghe ở Phong Vô thành, những người có quyền thế trong Ma Giới hay mua phàm nhân làm sủng vật. Tuy tu sĩ rất coi thường loại hành động này nhưng bọn ác tặc, cường đạo sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm chút tiền vặt. Cho nên đỡ chút phiền phức thì tốt hơn.

Hiện tại tóc đã được che đi, điều duy nhất cần đề phòng là gia đình này. Thấy bà chủ cũng là người thông minh, Hoà Thuận cũng không ám chỉ quá nhiều.

Sau khi nghe xong, bà chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu ngươi cưỡi ngựa từ đây đến Độn Lôn thành cũng phải 3 tháng. Cung điện mở ra vào tháng 6, ngươi đi chậm cũng có thể tới được. Chỉ là ngươi cần tới bờ biển Thiên Châu thành, đi từ đó mới tới được Độn Lôn. Dọc theo con đường này sẽ đi ngang qua nhiều thôn trang thị trấn, lại nói đường khó tìm, ngươi phải hỏi nhiều."

"Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất." Bà chủ vỗ đùi nhớ tới một chuyện, chạy tới gầm bàn lục lọi hồi lâu, mới tìm được một tờ giấy da thú bám đầy bụi đất.

Bà thổi sạch lớp tro trên giấy da, dùng giẻ lau sạch, đưa cho Hoà Thuận nói: "Cô nương, đây là bản đồ chi tiết mà mấy năm trước một vị khách để lại trong phòng quên mang đi."

"Bản đồ? Ngươi thực sự có thứ tốt như vậy trong tay." Hoà Thuận có chút ngạc nhiên, bản đồ rất khan hiếm, thường dân ra ngoài bằng cách hỏi đường hoặc được người quen chỉ đường, vật phẩm xa xỉ như bản đồ rất ít xuất hiện.

Bản đồ chi tiết thường do tu sĩ vẽ ra, nhưng để vẽ một bản sao, ngươi phải chạy loạn khắp nơi, nhiều tu sĩ không muốn làm điều đó nên hầu hết các bản đồ đều nằm trong tay những người có quyền lực, tất nhiên họ không muốn cho sao chép dễ dàng.

Hoà Thuận tràn đầy hi vọng mở bản đồ ra rồi chết lặng trong giây lát. Đây là loại bản đồ chi tiết gì vậy?

Trên bản đồ, một con đường được vẽ ngoằn ngoèo bằng mực đen, sau đó vẽ một số đường nổi lên thành núi. Ngoài cùng bên phải là một ký tự biển, sau đó ở cuối con đường vẽ một vòng tròn nhỏ viết chữ Thiên Châu.

Trên tuyến đường này đánh dấu bốn thành, sau đó không vẽ gì nữa. Cứ như vậy một đường màu đen đi thẳng về phía bên trái, cuối cùng đánh dấu một Dã Tộc ở khoảng đất trống bên trái.

Hoà Thuận dở khóc dở cười cầm tấm bản đồ trên tay, trong lòng không khỏi thở dài. Đây thật sự là một tấm bản đồ một chiều tốt.

Hoà Thuận chỉ vào bản đồ, hỏi bà chủ: "Bà chủ, hiện tại chúng ta đang ở đâu trên bản đồ?"

Không chút do dự, bà chủ chỉ vào con đường cách Dã Tộc không xa, bên cạnh có vẽ mấy đường biểu thị ngọn núi, nói: "Chính là nơi này."

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Hoà Thuận, bà chủ chỉ vào khoảng trống nơi Dã Tộc được đánh dấu: "Có rất nhiều bộ lạc ở đây, đến Hạ Tang trấn đi chợ toàn là người từ nơi đó. Mà vẽ ở đây chính là núi Huynh Đệ."

Nếu người vẽ bản đồ đang đứng trước mặt nàng lúc này Hoà Thuận nhất định sẽ đánh hắn ta một trận tơi bời.

Tấm bản đồ vẽ kiểu bớt xén nguyên liệu. Tên núi thì không viết, mà lại vẽ loằng ngoằng, không ai có thể hiểu được.

Mặc dù bản đồ quá sức đơn giản nhưng Hoà Thuận vẫn cảm ơn bà chủ. Bà chủ không khách sáo, cười nói: "Không có gì đâu cô nương, tiền bản đồ tính chung tiền phòng."

Hoà Thuận sững sờ một lúc, có vẻ như gia điếm này tính toán hết làm sao để thu đủ 20 viên linh thạch hạ phẩm mà nàng đặt cọc rồi ha.

Theo yêu cầu của Tiểu Hắc, Hoà Thuận đặt một bữa tối thịnh soạn từ bà chủ, sau đó liền mang Tiểu Hắc ra ngoài.

Hạ Tang trấn bây giờ không phải lúc đông đúc, nếu là giữa tháng 12 chắc chắn nó sẽ chật ních người.

Hoà Thuận cầm trong tay hơn mười xiên thịt nướng, nàng đang tìm quầy hàng thu mua nguyên liệu. Thịt nướng đều của Tiểu Hắc, nàng chỉ cầm hộ nó thôi.

“Hả?” Hoà Thuận vừa đi vừa nhìn ngã tư một hồi, trước mặt xuất hiện một khoảng đất trống rộng lớn, những ô vuông lớn nhỏ khác nhau được vẽ trên khoảng trống bằng vôi trắng.

Rất nhiều khu đất đã được đoàn lữ hành thuê, những người trong đoàn đang bận rộn dựng lều buôn bán trên khu đất.

Nhiều lều đã được dựng xong, Hoà Thuận đi về phía một gian hàng trông có vẻ ổn. Trước cửa hàng treo một tấm biển ghi đồ lặt vặt, bảy tám người kéo ba chiếc xe ngựa đậu ở đó, cùng người bán hàng trong cửa hàng đang mặc cả.

Ngay khi Hoà Thuận bước tới, nàng đã nghe thấy vài người nói chuyện không ngừng.

"Chưởng quầy, ngươi đưa ra giá quá thấp, nhìn kỹ một chút xem hai mươi con Phong Vân Lang này đều được lột sạch da rồi."

"Ngươi có nhìn không vậy, da này tuy lột nhưng lắm lỗ quá. Ta cũng không phải thu làm lưới đánh cá, nhiều lỗ như vậy làm gì."

"Chưởng quầy cho thêm một chút đi. Dù sao chúng ta cũng là người quen, hàng năm đều gửi cho ngươi, dù sao cũng nên chiếu cố chứ."

"Thôi được rồi, là vì khách quen nên mỗi tấm da sói đều tăng thêm năm mươi viên linh châu được chưa."

"Cám ơn chưởng quầy, làm sao còn ngây ra đó, mau giúp chưởng quầy lấy đồ."

Thấy họ đã thương lượng xong xuôi, Hoà Thuận mới bước tới nhìn vào trong.

Bên trong lều rất rộng, chất rất nhiều hàng hóa. Sau đó nàng quay lại nhìn những người bên trong, tất cả mọi người đều đeo Dẫn Linh Găng, xem ra đều là chủ tiệm đến từ các thị trấn lớn.

Chưởng quầy áo xám nhìn họ dọn hàng thì thấy một nữ hài chừng mười bốn, mười lăm tuổi đứng sang một bên với một gói nhỏ.

Thấy nàng cứ nhìn vào trong lều, hắn nói: "Tiểu cô nương, chúng ta đang bề bộn, muốn xem náo nhiệt đến nơi khác đi. Người đến người đi nhiều, cẩn thận bị hàng hóa đụng vào."

Hoà Thuận mỉm cười :"Chưởng quầy, các ngươi ở nơi này, bất kỳ vật nào cũng thu mua sao?"

Chưởng quầy nhìn nàng tò mò nói: "Chỉ cần là thứ gì đó của ma thú, chúng ta sẽ mua tất cả. Nhưng không nhận vải màu, trái cây khô với hạt."

"Đương nhiên không thể những thứ kia, tất cả đều là tài liệu ma thú, từ cấp 1-4. Ta lười quá nên ngươi ra giá ổn ta đỡ phải chạy đi nơi khác."

“Ồ?” Hắn nhìn hai tay Hoà Thuận, trên tay nàng có đeo Dẫn Linh Găng được chế tác tinh xảo nhưng không phải loại Dẫn Linh Găng thông thường.

Sau khi nhìn kỹ hơn, hắn phát hiện còn có một con gà xương đen cấp 4 trên vai nàng, điều này khiến hắn khá ngạc nhiên, không biết gà xương đen còn có thể thăng cấp 4.

Mặc dù chưởng quầy vừa nhìn đã thấu thân phận của nàng, nhưng ở một nơi xa xôi như vậy gặp phàm nhân đã hiếm rồi, giờ thấy gà xương đen cấp 4 còn hiếm hơn.

Chưởng quầy thu hồi ánh mắt, tự tin nói: “Chỉ cần là tài liệu ma thú, chúng ta lấy bao nhiêu tùy ý cô nương, giá cả ta không dám nói nhiều nhưng nhất định là hợp lý nhất."

Hoà Thuận không định chạy từ nhà này sang nhà khác để kiếm thêm vài viên linh thạch, sau khi mua được đan dược thì phải nhanh chóng lên đường.

Vì vậy nàng cười cười, từ trong gói hàng lấy ra một cái túi trữ vật, nói với chưởng quầy : “Vậy ngươi nhận hàng đi, có thể tìm người ghi giá tiền, chúng ta cùng nhau kiểm tra sẽ thuận tiện hơn."

Hai mắt hắn ta sáng lên khi nhìn thấy Hoà Thuận lấy ra một chiếc túi trữ vật, mặc dù ở các trấn trong Ma Giới, những người không có linh lực sử dụng túi trữ vật là chuyện bình thường nhưng ở đây lại khác.

Năm đó bọn họ phát hiện, nơi này người không dùng túi trữ vật, cho dù chiến sĩ có thể sử dụng linh lực cũng không dùng túi trữ vật.

Lúc đó hắn nghĩ chắc đây là cơ hội kinh doanh tốt nên đã mang rất nhiều túi trữ vật cùng Dẫn Linh Găng đến bán, không nghĩ tới bình thường dân rất nghèo, đồ đạc cũng không có nhiều, căn bản không mua nổi hai thứ này.

Về phần các tu sĩ linh lực, sau khi thử độ tiện lợi của túi trữ vật cũng không có bao nhiêu người nguyện ý mua.

Hỏi ra nguyên nhân, những người này đều đồng thanh trả lời: “Loại túi này dùng thì con mồi và vũ khí phải bỏ vào hết, không cho vào thì dại gì mà mua. Nhưng ném hết vào như vậy làm sao có thể thu hút các cô nương bây giờ. Hai bàn tay trống trải nhìn chả khác gì tu sĩ bình thường, trông không oách."

Loại câu trả lời này nói ra đúng là khiến thương nhân dở sống dở chết.

Kết quả cuối cùng đám thương nhân chỉ bán được một ít túi trữ vật mang đi ngàn dặm cho một số tổ phụ cha truyền con nối dùng thử, họ dùng đựng tài sản riêng không nên cho thôn dân biết.

Nhìn thấy Hoà Thuận lấy túi trữ vật ra, chưởng quầy nghĩ việc kinh doanh này sẽ không nhỏ, vì một chiếc túi có thể chứa tới hàng hóa của 5 chiếc xe đẩy tay. Hắn vội vàng mời Hoà Thuận ngồi vào trong, lấy một ấm nước nóng rót cho nàng tách trà.

Hoà Thuận ném túi trữ vật cho chưởng quầy sau đó ngồi một bên chậm rãi uống trà.

Nàng cũng không biết trong túi có bao nhiêu vật liệu, dù sao nàng cũng nhét lung tung, đồ cao cấp có giá trị đều được nhét vào trong túi cá nhân rồi.

Nàng tạm thời không muốn lấy hết hai mươi sáu túi trữ vật ra, cho nên ném một cái ra trước xem giá. Nếu giá cả được thì bán hết ở đây luôn đỡ phải chạy lòng vòng.