Chương 48: Pháp Trận Hoa Sen

Edit : Mỹ Nữ & Mỳ Cay

Hòa Thuận ngồi trên lưng Hổ Nhi, bơ phờ gặm dưa ngọt. Nàng đã ở Làng Cây hơn một tháng, để tránh bị quỷ hộ vệ bên sông phát hiện, nàng phải giúp dân làng săn ma thú theo hướng ngược lại trong rừng.

Vốn Hòa Thuận cho rằng rừng rậm hẻo lánh phải có mấy con ma thú cấp cao, ai dè tất cả đều là ma thú cấp 2,3, ngay cả cấp 4 cũng không nhiều, cấp 5 thì thôi khỏi đề cập đến, trừ ngày đầu tiên gặp con Song Giác Thú tấn công đám Anh Hoa, đến một sợi lông của ma thú cấp 5 cũng chẳng thấy đâu. Thành ra lăn lộn một tháng mới chỉ giết được có 3 con.

Mặc dù mỗi ngày giết không ít ma thú cấp thấp nhưng chủ yếu toàn là Tiểu Hắc và Hổ Nhi ra tay, nàng thỉnh thoảng buồn chán mới đánh trợ thủ cho nên Tiên Khấp tiêu hao rất ít năng lượng, nàng còn kiếm thêm được ba viên nội đan cấp 4.

Hoà Thuận mang tất cả thi thể của ma thú săn giết về cho dân Làng Cây. Dân làng vì có đủ thức ăn và nước uống hàng ngày nên sức khỏe được cải thiện đáng kể, thậm chí họ còn tìm được mấy lão nhân cơ thể cường tráng về chuyên môn xử lý thịt ma thú.

Mấy lão nhân này thủ pháp vô cùng thuần thục, cái gì cũng không vứt đi. Lông, xương và sừng được cắt cẩn thận để cất riêng, còn thịt được ướp muối rồi phơi khô dưới ánh nắng mặt trời. Nội tạng cũng không bỏ, ruột thì rửa sạch rồi thêm chút thịt vào làm thành lạp xưởng, nên dạo gần đây xung quanh Làng Cây toàn thấy treo đầy thịt là thịt.

"Này, sao ta cứ cảm thấy mình trở thành cu li cho bọn họ nhỉ , suốt ngày đi săn ma thú. Dù có thể chọn bất cứ thứ gì ta muốn nhưng toàn là ma thú cấp thấp, cũng chả có nơi nào để đổi lấy tiền, chỉ thấy tốn thêm không gian túi trữ vật." Hoà Thuận thở dài, ném vỏ dưa còn thừa xuống đất, uể oải dựa vào yên thú kêu ca.

Tiểu Hắc chỉ biết gặm dưa không phản ứng gì nên càng làm Hòa Thuận bất mãn thêm. Nàng ngồi dậy, giật lấy miếng dưa ăn dở trước mặt Tiểu Hắc, tức giận nói: "Ngươi ăn ba cái rồi, không sợ ăn no chết à."

Tiểu Hắc bộ dáng buồn cười dùng cánh vỗ vỗ bụng, phi thường bất mãn nói: "Ta và Hổ Nhi trong một tháng này làm cu li cho ngươi, ngươi không giúp một tay còn ngược đãi chúng ta, nghỉ ngơi một chút ăn hai trái dưa cũng không cho. Cũng không biết kiếp trước hai bọn ta làm gì mà kiếp này mới rơi vào tay ngươi."

Hòa Thuận bị nó nói đến dở khóc dở cười nên ném trả lại dưa cho nó, từ trên cây hái xuống thêm bốn trái nữa, chất thành đống trước mặt hung ác nói: "Ăn đi, ta cho ngươi ăn no, đỡ phải nói ta ngược đãi ngươi."

Tiểu Hắc tiếp tục gặm hai miếng dưa, sau đó mới chậm rãi : "Ta thấy tài liệu trong tháng này đủ để chế tạo trăm kiện vũ khí rồi. Ngươi đừng chỉ chọn tài liệu tốt, mấy tài liệu ma thú cấp hai đó có da thối, xương, cũng đem vào luyện chế là được, hiện tại không không bảo ngươi luyện chế pháp bảo đi đấu giá, chủ yếu tập trung vào số lượng."

Hòa Thuận ấn huyệt thái dương, phiền não nhíu mày: "Ngươi nói cũng đúng, chúng ta không thể phụ giúp họ cả đời. Sớm ngày cứu được thôn dân ra, chúng ta có thể rời đi."

"Ta nhắc ngươi trước, Ấm Đông Ngọc kia là thứ tốt. Ngươi xem xét luyện hoá nó thử xem thành pháp bảo tốt hay không." Lần này Tiểu Hắc trịnh trọng nhắc nhở.

Hoà Thuận liếc nó cười cười, ranh mãnh nói: "Ta không định làm người tốt vô ích. Ấm Đông Ngọc đó ta đều muốn, chỉ phiền các ngươi ngủ ngoài hoang dã với ta thôi. Còn về thôn dân sau khi giải cứu họ ra, ta không định ở lại dù họ rất nhiệt tình. Chẳng qua mỗi khi có chuyện thì già trẻ lớn bé lại lăn ra khóc, ta không chịu được."

"Ta tính toán xây một căn nhà gỗ nhỏ ngay bờ sông Cát Trắng, đợi ta nắm rõ được Ấm Đông Ngọc, chúng ta sẽ đi Hạ Tang Trấn. Hai người các ngươi nhân cơ hội này luyện tập nhiều hơn đi, giết thêm ma thú sau này còn đổi tài nguyên."

Nói đoạn Hòa Thuận sờ sờ Tiên Khấp yêu quý trên tay, mang vẻ tiếc nuối : "Tài liệu thật sự không tính là cao cấp, hiện tại Tiên Khấp lớn nhất chỉ có thể tiếp nhận nội đơn ma thú cấp 5, đối phó với Kim Đan Kỳ tu sĩ không được, ta vẫn cần tài liệu tốt hơn."

"Vậy ngươi tính làm sao? Khu đấu giá thỉnh thoảng mới xuất hiện tài liệu cấp cao, nhưng giá rất đắt. Chúng ta chỉ dựa vào pháp bảo tự luyện bán lấy tiền chỉ sợ không đủ. Giá một kiện tài liệu trong đó cũng phải mấy chục, có khi trên trăm vạn linh thạch. Dù sao ngươi cũng không phải tu sĩ, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi Khí Linh Đường, khu chợ đen khác sẽ không cho ngươi tham gia."

Nghe xong lời Tiểu Hắc, Hoà Thuận cũng cảm thấy linh thạch là một vấn đề lớn. Mặc dù có thể chính mình luyện chế pháp bảo kiến tiền nhưng nếu thu mua tài liệu gia công, giá thành sẽ rất cao. Chính mình đi giết ma thú tìm tài liệu thì phẩm chất lại quá thấp, luyện ra toàn mặt hàng kém.

So sánh với linh thảo cùng đan dược, nhu cầu mua pháp bảo quá thấp. Rất ít người mua pháp bảo cấp thấp, cũng ít người mua được pháp bảo cấp cao, muốn phất lên nhanh một chút e rằng sẽ khó.

Đột nhiên Hoà Thuận nghĩ đến di tích cổ của thành Độn Lôn, nhớ ra Phạm Tử Nam nói với nàng có rất nhiều thứ có giá trị trong đó, cũng có rất nhiều tài liệu cao cấp.

Hoà Thuận nhanh trí khẽ động nói với Tiểu Hắc: "Hay là chúng ta đi cung điện dưới đất của Độn Lôn thành xem xem, nói không chừng vận khí tốt nhặt được báu vật, chỉ cần không phải tay trắng mà về cũng coi như thu hoạch được chút tài liệu. Hiện tại còn có tám tháng trước khi mở ra truyền tống trận, chúng ta còn thời gian chuẩn bị."

Tiểu Hắc nghiêng đầu tìm kiếm cái gọi là truyền thừa ký ức, sau đó khẳng định nói: "Có thể đến đó, nhưng thực lực của chúng ta không đủ, chỉ có thể di chuyển xung quanh ngoại vi cung điện thôi."

"Đương nhiên, chúng ta chỉ tìm chút tài liệu thôi, ta cũng không muốn cùng những lão quái vật Nguyên Anh trở lên cướp đồ, tốt hơn hết là tránh xa đám đó ra."

Sau khi lập xong kế hoạch, Hòa Thuận lại bắt đầu giết ma thú cấp 3, lúc này mới buộc chúng trên người Hổ Nhi để nó kéo trở lại Làng Cây.

Mới vừa vào Làng Cây liền thấy mọi người vẻ mặt mừng rỡ xông tới, nhanh nhẹn tháo xuống thi thể ma thú đem đi xử lý. Hòa Thuận thì trực tiếp leo thẳng lên cây chạy tới nhà trưởng thôn, nàng có chính sự muốn tìm lão.

Lão trưởng thôn đang hướng dẫn Anh Hoa và những người khác phân loại tài liệu trong nhà, thấy Hoà Thuận đi vào, ông vội vàng tiến lên đón, cười cười nói: “Lâm cô nương, đến xem những tài liệu này như thế nào ? Ta nghĩ lấy tốc độ này chỉ cần qua hai tháng là có thể tồn đủ 100 kiện làm vũ khí."

Hoà Thuận không tới để kiểm tra tài liệu, nàng nói thẳng vào vấn đề chính: "Trưởng thôn, ta cảm thấy những tài liệu này đủ rồi, ta muốn dùng gian phòng này của ngươi để luyện chế vũ khí, dù sao đây cũng là gian phòng lớn nhất. Ta cần một không gian rộng rãi để luyện tập."

"Hả? Những tài liệu này đủ rồi á? Chỗ này thoạt nhìn cũng chế được tối đa hơn hai mươi kiện thôi chứ." Lão nghi ngờ nhìn nàng, vẻ mặt như kiểu nàng muốn rời đi nên tuỳ tiện tìm lí do lừa bọn họ.

Hòa Thuận nhìn vẻ mặt lão, tay xoa ngang hông bất đắc dĩ cười cười. Nếu quả thật muốn chạy thì cần gì phải làm mấy điều thừa này.

Nàng đỡ trưởng thôn ra ngoài, nói với hắn: "Yên tâm đi, nhất định là đủ rồi. Không phải các ngươi trực tiếp đem xương thú gia công xong liền dùng luôn sao, như vậy đương nhiên lãng phí tài liệu tốt, ngươi yên tâm chờ đấy."

Lão trưởng thôn bị nàng đuổi ra khỏi nhà, Hoà Thuận liền gọi Anh Hoa thu dọn đồ đạc của lão, sau đó đóng cửa lại bắt đầu chuẩn bị luyện chế vũ khí.

Nàng từ túi trữ vật lấy ra một chiếc đĩa đen to bằng lòng bàn tay, không có bất kỳ đồ trang trí nào, ở giữa đĩa là một đầu rồng đang há miệng lên trời.

Hoà Thuận truyền một ít linh lực vào đĩa rồi ném nó vào giữa phòng, sau khi đĩa chạm đất thì càng lúc càng lớn, cho đến khi cao năm thước mới dừng lại.

Nàng từ trong túi trữ vật lấy ra tiếp 8 trận kỳ, trận kỳ đều là màu trắng, mỗi một trận thêu một đóa hoa sen mở rộng. Nàng cắm đều các lá cờ vào các lỗ nhỏ trên mặt đĩa rồi vỗ vỗ tay đứng lên.

Tiểu Hắc bay quanh cái đĩa một vòng, nhịn không được tán dương Hòa Thuận: "Ngươi thật là giỏi nha, có thể tạo ra một lò luyện di động như vậy, còn đem pháp trận Hoa Sen dung nhập vào trong đó. Nếu như ngươi có linh căn thì có thể tu tiên rồi, không tới năm trăm năm sẽ vang danh thiên hạ.”

"Đương nhiên, không có gì là không làm được. Đứng lên đi, ta muốn khai hoả."

Hoà Thuận từ túi trữ vật lấy ra một hộp ngọc, mở ra xé rách lớp vải dày bọc bên trong, lộ ra một viên đan dược màu đỏ rực của ma thú cấp 6 - Hỏa Điểu. Đây chính là nàng kéo quan hệ với bà chủ Khí Linh Đường, bỏ ra 60.000 linh thạch hạ phẩm cùng một pháp bảo thượng phẩm mới mua được, lúc đó tiêu hết linh thạch nàng để dành mấy năm cho nên nàng vẫn cẩn thận cất giữ trong người.

Lúc trước chính là định mua bộ pháp bảo luyện khí Trúc Bàn này, không ngờ hiện tại muốn luyện một chút pháp khí trung phẩm phải sử dụng nội đan cấp 6, thật là làm cho nàng đau lòng hồi lâu.

Hòa Thuận đem nội đan sờ sờ mãi mới lưu luyến không rời nhét nó vào miệng rồng trong đĩa, miệng rồng đóng lại với một tiếng "cụp", cắn chặt nội đan bên trong.

Sau đó nàng dùng Dẫn Linh Găng rót vào một tia linh lực khởi động, hoa sen cách pháp trận "Ông" một tiếng liền mở ra, một chiếc nắp hoa sen hình bầu dục xuất hiện ở mép ngoài của đĩa. Sau đó, hỏa điểu nội đan trên tấm kiến ​​trúc phát ra ánh đỏ tươi, đột nhiên từ tấm kiến ​​trúc bắt đầu nổi lên ngọn lửa, ngọn lửa càng lúc càng lớn cho đến khi toàn bộ đài sen bao phủ hoàn toàn.

Thấy lửa sắp tàn, Hoà Thuận nhặt một bó lớn xương ma thú cấp 2,3 ném tất cả vào một lượt, bất kể chúng thuộc loại nào. Sau đó nàng ngồi ở một bên chờ luyện hóa xương thú, đồng thời suy nghĩ xem nên luyện hóa loại vũ khí nào cho thích hợp.

Hoả Điểu Diễm Thuật đã đạt đến trình độ Kim Đan Hậu Kỳ, sắp tới Nguyên Anh Kỳ, không quá một canh giờ liền đem bó xương thú luyện thành chất lỏng, xương thú lộn xộn tan thành 2 cục cỡ quả dưa, cộng thêm ma thú chủng loại khác biệt, mặc dù đều tan thành màu trắng nhưng cũng chỗ đậm chỗ nhạt quấn lấy nhau cuồn cuộn không ngừng.