Edit : Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Anh Hoa chạy đến bên cạnh một ông lão râu dài đến eo, nhảy đến bên cạnh ông, thận trọng nói: “Trưởng thôn gia gia, Hùng Hoa và con gặp phải một con Song Giác Thú, Hùng Hoa bị thương, chính là tỷ tỷ này cứu giúp chúng con. Nàng nói nàng sẽ cho chúng ta thịt của Song Giác, bọn con còn hái rất nhiều trái sắn trên đường mang về."
Ông lão ho dữ dội, mặt đỏ bừng mắng Anh Hoa: "Ai bảo ngươi chạy ra ngoài? Lỡ như ngươi xảy ra chuyện thì lão già như ta còn sống có ích gì nữa ? Ngươi là niềm hy vọng của thôn chúng ta, Hùng Hoa đâu? Thế nào rồi? Thương tích ra sao? Tại sao ngươi không nghe lời như vậy, biết rõ trong rừng sâu không cho tiểu hài tử đi, còn kéo Hùng Hoa vào."
Nghe thấy trưởng thôn quở trách, Anh Hoa cũng khóc ồ lên :"Trưởng thôn gia gia, bà nội con ăn không đủ no, liền sắp không được nữa rồi."
"Trưởng thôn gia gia, đừng trách tỷ tỷ của con, là con nhất định muốn kéo tỷ ấy theo." Hùng Hoa sau khi tỉnh lại thấy thôn trưởng đang mắng Anh Hoa, vội vàng mở miệng bảo vệ tỷ tỷ mình.
“Haizz.” Trưởng thôn thở dài, thấy Hùng Hoa chỉ bị thương ngoài da, cũng tỉnh táo lại. Với sự hỗ trợ của Anh Hoa, ông bước đến trước mặt Hoà Thuận, tay chân run rẩy chào nàng.
"Cảm ơn cô nương đã giúp đỡ. Chúng tôi thực sự không có gì để trả ơn, điều này thật thất lễ."
“Không cần hành lễ làm gì.” Hoà Thuận hành lễ với lão trưởng thôn, nàng vốn không muốn tiếp nhận lễ của lão, vội vàng lễ phép từ chối. Thấy cuộc sống khốn khổ của họ, nàng liền trút thịt con Song Giác và trái cây thu hoạch được đưa ra.
Nhìn đồ ăn chất như núi, vẻ mặt xanh xao của thôn dân cực kỳ hưng phấn. Hoà Thuận thân thể khoẻ mạnh giữ chức phân phối việc, nàng yêu cầu Anh Hoa chỉ ra có bao nhiêu người trong gia đình, sau đó cho họ bấy nhiêu phần thức ăn. Sau khi mọi người nhận được thức ăn, họ cảm ơn Hoà Thuận rất nhiều và vội vã về nhà để nấu.
Anh Hoa cũng mời Hòa Thuận tạm thời ở tại nhà mình, trong thôn đại bộ phận người đều bị bắt đi đào Ấm Đông Ngọc nên có rất nhiều phòng trống, có thể ở bất cứ đâu tuỳ thích.
Nhìn về phía Hổ Nhi mập mạp, Hòa Thuận đành phải đem nó tạm thời ném vào túi linh thú, ôm lấy Hùng Hoa theo Anh Hoa vào nhà.
Nhà của Anh Hoa ở một nhánh cây lớn, ba gian nhà tranh tương đối ngăn nắp. Khiêng Hùng Hoa vào, Hoà Thuận chợt nhận ra ngoài những người nàng vừa gặp, còn có rất nhiều người già trong làng không thể di chuyển, họ nằm hoặc ngồi ở nhà và không thể đi ra ngoài.
Một số cụ già không còn người thân thích nên phải phân công nhau để chăm sóc. Có bốn người già sống trong nhà của Anh Hoa, bao gồm cả bà của nàng. Anh Hoa không muốn bà nội biết về vết thương của Hùng Hoa, điều đó sẽ khiến người lớn tuổi ở nhà sợ hãi, vậy nên nàng yêu cầu Hoà Thuận đặt Hùng Hoa trong phòng nhỏ của mình.
Sau đó, Anh Hoa đưa Hoà Thuận đến chào hỏi người lớn tuổi trong nhà, Hòa Thuận tự nhiên lại nhận được một tiếng cảm ơn. Sau đó nàng liền để Hòa Thuận ở lại chạy đi nấu cơm.
Đương nhiên Hoà Thuận không muốn ở cùng một nhóm người già tàn tật, trời đã tối, nàng không quen với hoàn cảnh xung quanh, không thể đi lang thang được.
Còn những người khác trong thôn đang vui vẻ bận rộn nấu thịt Song Giác. Hoà Thuận không muốn làm phiền thời gian vui vẻ của họ nên chạy vào bếp tìm Anh Hoa giúp đỡ.
Vốn là Làng Cây không có sinh khí, nay bởi vì Hòa Thuận đến mà ngược lại trở nên vui vẻ không ít.
Song Giác thú được nấu với hoa cải xanh, ăn không tệ. Hoà Thuận ở nhà Anh Hoa uống no canh, còn dành riêng một bát cho Hổ Nhi. Nó một tháng trước đã ăn nhiều thịt, nay có canh vừa vặn cho nó ăn giảm béo.
Sau khi mọi người ăn uống no say, trưởng thôn cử một đứa trẻ khác đi tìm Hoà Thuận, mời nàng đến nhà. Hoà Thuận nghe vậy thì không chậm trễ, vừa vặn không biết đây là địa phương nào, cũng muốn xem thử còn tính toán trong tương lai, liền cùng Tiểu Hắc đi theo lũ trẻ dẫn đường, đi bộ một mạch đến cây cầu treo của nhà trưởng thôn.
Cậu bé dẫn đường trông khoảng 8,9 tuổi, nhìn chằm chằm vào Hoà Thuận với đôi mắt trong veo đầy hâm mộ :" Tỷ tỷ nghe nói ngươi đã tự mình giết con Song Giác Thú, ngươi so với mấy thúc thúc trong đội săn bắn còn lợi hại hơn."
"Bất quá trưởng thôn nói ngươi không phải là tu sĩ có linh lực, người bình thường làm sao có thể lợi hại như vậy, ngươi có thể dạy ta không? Sau đó ta cũng có thể săn giết ma thú phụng dưỡng ông bà."
Hoà Thuận vỗ vỗ đầu của hắn, tò mò hỏi: "Người trong thôn trước kia có người nào có linh lực không?"
Chú bé kiêu ngạo mà ngẩng đầu nói: "Trước đây trong thôn có rất nhiều thúc thúc và thím có linh lực chiến sĩ, phụ thân ta chính là chiến sĩ trong đội săn thú."
Lập tức hắn có chút đau thương, mắt đục đỏ ngầu nói: "Ta đã rất nhiều năm chưa từng thấy qua cha ta , mẹ ta năm kia cũng bị bọn đáng ghét xác khô bắt đi."
Hắn nắm chặt tay xúc động nói: "Ta nhất định phải trở thành chiến sĩ lợi hại, đem bọn họ cứu ra." Sau đó lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hòa Thuận, trong mắt tràn đầy hi vọng nói: "Tỷ tỷ, ngươi dạy ta đi. Chỉ cần ta trở nên mạnh mẽ, liền có thể đánh bại đám xác khô cứu cha mẹ, cũng có thể bảo vệ thôn không bị bọn chúng phá hoại, cũng có thể để mọi người mỗi ngày ăn no không đói bụng."
Hòa Thuận sờ sờ đầu của hắn, nhìn thân thể gầy đáng thương nói: "Ngươi bây giờ còn nhỏ, chờ ngươi lớn lên nhất định có thể trở thành một chiến sĩ dũng cảm."
"Tỷ tỷ, ta không nhỏ, hiện tại có thể trở thành chiến sĩ rồi. Ngươi dạy ta đi, ta nhất định làm được." Nam hài kéo vạt áo Hòa Thuận nhất quyết không buông.
"Vô Tử, đừng quấy rầy khách nữa, mau mời khách nhân vào đi." Trưởng thôn một tay giữ khung cửa, sắc mặt so với trước tốt hơn nhiều.
Vô Tử bĩu môi, miễn cưỡng dẫn Hoà Thuận vào nhà trưởng thôn. Hoà Thuận mỉm cười xoa đầu cậu rồi ngồi xuống bên lò sưởi trong nhà.
Thôn trưởng cũng ngồi xuống bên cạnh, thái độ cung kính về phía Hòa Thuận cảm ơn: "Cảm ơn cô nương đối với thôn chúng ta giúp đỡ, cứu hai tỷ đệ Anh Hoa, còn mang cho chúng ta đồ ăn. Thay mặt cho cả thôn, ta xin bày tỏ lòng biết ơn của mình.”
Hoà Thuận vội vàng xua tay nói: "Trưởng thôn, ngươi nghiêm trọng rồi, ta chỉ là vừa vặn đi ngang qua thôi, ngay từ đầu đã định tới nơi này, ngươi không cần khách khí như vậy."
“Thì ra là cô nương tính đến Làng Cây của chúng ta, không biết có chuyện gì?”
Nghe nói rằng Hoà Thuận tính đến đây, trưởng thôn trở nên ngạc nhiên. Vị trí của Làng Cây rất hẻo lánh, không có liên hệ gì với thế giới người phàm, người phàm này có thể đặc biệt đến đây để làm gì?
Hoà Thuận ngượng ngùng cười cười, hướng trưởng thôn giải thích: "Trưởng thôn, ta từ Phong Vô thành ngoài ý muốn dùng truyền tống trận, truyền tống trận bị hỏng, không thể đưa trở về, hiện tại nơi này cái gì cũng không biết."
"Thì ra là ngươi từ trong doanh trại truyền tống trận đi tới, nơi đó có rất nhiều xác khô canh gác, chỉ cần không phải đồng bọn của hắn, bọn hắn sẽ mai phục giết người, ngươi bình an vô sự đi ra, lại còn giết một con Song Giác Thú. Không ngờ người phàm còn mạnh hơn võ giả có linh lực." Trưởng thôn kinh ngạc nhìn Hoà Thuận , ông ta không ngờ người phàm lại mạnh như vậy.
Đột nhiên nghĩ tới Hoà Thuận nhắc cái gì đó, ông ta vui vẻ hỏi: "Truyền tống trận thật sự hỏng rồi sao?"
"Đúng vậy, ta lúc đi tới nơi này vô ý làm hỏng, ngươi nhắc tới xác khô thứ đó gọi là quỷ hộ vệ, ta gặp qua hai người."
Trưởng thôn lại hưng phấn ho khan một tiếng, nửa đường dừng lại nói: "Hay quá, quá tốt."
Nhìn thấy Hòa Thuận nghi ngờ nhìn minh, trưởng thôn nỗ lực bình tĩnh lại."Chắc hẳn ân nhân đã qua Anh Hoa kể chuyện trong thôn."
Hòa Thuận gật gật đầu, ông ta liền lại nói tiếp: "Từ nơi này đến Phong Vô thành chính là tu sĩ ngự kiếm phi hành qua lại cũng phải mất hai năm, cho nên truyền tống trận này là con đường duy nhất nối đến Phong Vô thành. Hiện tại truyền tống trận bị phá hư , lão ma đầu kia không thể qua đây, hơn nữa cho dù muốn tu bổ cũng sẽ mất rất nhiều thời gian."
Hòa Thuận đến là không có nói, bọn họ nghĩ tu sửa cũng không thể, truyền tống trận sớm đã bị nàng đánh nát, chỉ có thể tạo một cái mới thôi.
Nhìn trưởng thôn ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm nàng, Hoà Thuận không khỏi lại nói: "Hiện tại trong thôn các ngươi chỉ có già trẻ không có sức chiến đấu, các ngươi muốn dùng cái gì để giết quỷ hộ vệ? Muốn ta giúp? Ta không thể làm việc nguy hiểm vậy được"
Sau khi nghe Hoà Thuận nói xong, trưởng thôn ngồi phịch xuống đất, nằm trên mặt đất vừa khóc vừa không ngừng tự trách mình: "Ta vô dụng, ta có lỗi với mọi người. Tất cả là do sự bất tài của ta khiến mọi người rơi vào tình trạng này."
Vô Tử cũng vội vàng ném mình vào người trưởng thôn, khóc đến mức bật khóc.
Nghe được ở đây huyên náo, càng ngày càng có nhiều trẻ em và người già cũng tụ tập lại, tất cả đều nằm rạp xuống đất kêu gào thảm thiết. Anh Hoa cũng chạy tới nhưng rụt rè đứng sang một bên nhìn Hoà Thuận với quầng đỏ quanh mắt một cách đáng thương.
Hoà Thuận cảm thấy như ngồi trên đống kim châm , vì vậy nàng phải lặng lẽ thảo luận với Tiểu Hắc bằng ý thức của mình.
"Tiểu Hắc, nói cho ta biết nên làm cái gì bây giờ, nếu không chúng ta lẳng lặng rời đi."
“Ngươi không thấy cửa đều là người già sao, làm sao đi ra được.” Tiểu Hắc quay đầu nhìn cửa, cửa đã bị chặn lại.
Hoà Thuận bất lực hỏi: "Lẽ nào ta đáp ứng bọn họ đi chịu chết a."
Tiểu Hắc suy nghĩ một chút nói: "Sao không hỏi bọn họ xem có biện pháp nào khác không? Nếu chúng ta xác định, chúng ta làm người tốt cũng không tệ, vừa vặn phá hư chuyện của lão ma đầu. Hơn nữa chúng ta không biết hoàn cảnh chung quanh, cũng phải tìm địa phương an toàn bổ sung thêm ít ma thú nội đan. Đang nói ta đối với cái kia Ấm Đông Ngọc cảm thấy rất hứng thú, ta truyền thừa trong trí nhớ vậy mà hoàn toàn không có vật này."
"Được rồi, trước tiên nghe xem bọn họ có mưu đồ gì, mới quyết định có nên giúp bọn họ hay không." Bọn họ thật sự rất đáng thương, Hoà Thuận muốn hoàn toàn phớt lờ bọn họ, nhưng nàng lại không nỡ.
Sau khi thảo luận xong, Hoà Thuận nói to với đám đông đang khóc: "Đừng khóc, trưởng thôn, ta muốn nghe kế hoạch của ngươi trước khi đưa ra quyết định."