Chương 30: Tiểu Hắc Thành Niên

Edit : MNMC

Hoà Thuận nhóm lửa mở nồi, ném thịt Hồng Mị Xà vào trong bắt đầu nấu chín. Túi trữ vật chính là đồ tốt, lần này nàng mang theo được toàn bộ về. Mắt giả và da Hồng Mị Xà cũng được nàng thu vào, lần này phải nói trong hoạ có phúc. Gặp phải đám ác nhân nhưng nàng lại ngẫu nhiên thu được Hồng Mị Xà.

Ngồi đợi canh chín, Hòa Thuận bắt đầu tính toán trong đầu. Trước đem mắt giả đổi lấy linh thạch, sau đó đi mua máu Hươu cùng đá Trắng, hay là đem mắt giả luyện thành Dẫn Linh Găng luôn.

Máu Hươu Bão Tố cùng đá Trắng khẳng định là có tác dụng, chỉ là mắt giả kia rốt cuộc có thể làm nàng có năng lực khống chế pháp khí hay không, điều này lại làm Hòa Thuận do dự. Bản thân nàng không có linh căn tu luyện, muốn luyện hoá lại không thể làm, nếu như vậy thì rất lãng phí.

Suy tính rất lâu, Hòa Thuận cuối cùng quyết định đem mắt giả đổi lấy linh thạch. Trước đem tài liệu cơ bản của Dẫn Linh Găng cải tiến đã, xem có thể làm thành pháp khí công kích hay không.

Khe suối bên ngoài vực Lạc Dương không có nhiều rùa đen cho lắm, lần trước nàng cũng chỉ mang về được có một trăm con. Lần này lại bắt được ít nhất khoảng 500 con. Thẳng thắn đợi ngày mai trở về Phong Vô thành, đem Dẫn Linh Găng luyện hoá rồi tính sau.

Hương vị thịt của Hồng Mị Xà phảng phất bay lên, vị thật đúng là không tệ. Ăn xong Hoà Thuận liền cảm giác trên người một trận ấm áp. Bình thường nàng chỉ ăn thịt ma thú cấp 1, hôm nay ăn thịt ma thú cấp 2 tức khắc sẽ không giống nhau, không biết ma thú cấp 5,6 có thể hay không làm thân thể cường tráng hơn. Bất quá tu sĩ cấp cao cơ bản đều tịch cốc, cùng lắm thì uống chút linh dược, rượu hoặc là trà tiên. Cho dù bọn họ giết chết ma thú cấp cao cũng sẽ không đem thịt nấu lên ăn, họ sẽ mang lên phố bán hoặc ném ở dã ngoại cho chúng tự phân huỷ.

Ngày hôm sau Hòa Thuận liền thu thập xong đồ đạc, trở về Phong Vô thành sớm hơn dự kiến một tháng. Vừa vào thành, nàng không trở lại nhà mà chạy tới cửa hàng luyện khí bán mắt giả, đổi lấy một lọ máu Hươu và 2 viên đá Trắng, còn thu được thêm 10 khối linh thạch.

Vừa bước chân vào nhà, Lâm Hoà Thuận phát hiện thức ăn chuẩn bị 1 tháng cho Tiểu Hắc không thay đổi là bao. Mọi khi nó ăn nhiều lắm cơ mà, hôm nay lại chán ăn à. Hoà Thuận mở chuồng gà ở góc sân ra nhìn thấy Tiểu Hắc đang ngủ trong đó, gọi nó cũng không có phản ứng. Nhưng lông đen trên người nó lại chợt lóe ra phát quang, nàng dùng tay sờ soạng một chút, trên người nó nóng quá.

"Sao có thể thành niên sớm rồi?" Trạng thái này Hoà Thuận đã nghe chủ thú điếm nói qua, là quá trình trưởng thành của gà xương đen. Nó sẽ ngủ mê man một ngày, khi tỉnh lại sẽ thành niên. Hòa Thuận lúc đó liền cảm thấy loại gà này thật ngu ngốc, ngủ như vậy khi tỉnh dậy không phải sẽ bị ma thú ăn hoặc con người bắt đi sao.

Cũng không biết Tiểu Hắc hôm nay mới bắt đầu mê man hay là từ qua đã vậy. Hòa Thuận cũng không chạy đi xa, nàng bê một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi xuống bên giếng xử lý đám rùa đen, thỉnh thoảng lại ngó qua quan sát động tĩnh của Tiểu Hắc trong chuồng gà.

Hòa Thuận bận rộn một hồi xử lý mấy chục con rùa, vừa chuẩn bị đem nó bỏ lên giá cạnh tường thì nghe nghe đến trong viện truyền tới một thanh âm thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi.

"Phi, thối quá. Tao đối với tụi mày chịu đựng đủ rồi, nhanh đem đống cá này vứt đi."

Hòa Thuận bị dọa đứng dậy nhìn xung quanh, không phát hiện trong viện có thêm ai hết. Trong lòng không khỏi nghĩ đến có phải tu sĩ cấp cao nào tiến vào viện hay không, nhưng cấm chế một điểm phản ứng cũng không có.

"Ngẩng đầu tìm loạn cái gì? Ở đây, cúi xuống, đại gia ta ở đây này." Thanh âm kia bất mãn kêu lên.

Hoà Thuận theo tiếng nói nhìn sang thấy một con gà xương đen to bằng nửa Tiểu Hắc nhưng gầy hơn nhiều đang đứng trước chuồng gà.

Nàng nhìn chằm chằm vào con gà xương đen, nhìn lên nhìn xuống một lượt, không biết khi nào có một con gà khác chạy vô trong nhà. Hơn nữa thoạt nhìn giống như chết đói, gầy như vậy thật đáng thương a. Không giống như Tiểu Hắc, ăn mà đôi cánh béo ú cả lên muốn bay cũng không được.

Thấy bộ dạng của Hoà Thuận như vậy con gà xương đen bay lên rồi hét vào mặt nàng: "Làm gì mà ngẩn người ra thế, đồ ngốc. Ta là Tiểu Hắc đây, bây giờ ta rất đẹp trai, đừng có bắt ta đi nấu canh."

Hòa Thuận ngẩn người nhìn nó, giật mình nói: "Ngươi là Tiểu Hắc?"

Tiểu Hắc đắc ý bay qua bay lại khoe khoang một phen mới dừng trên đỉnh ổ gà, khí thế không nhỏ nói: "Đương nhiên là bản đại gia, thế nào, bị thần thái ta làm cho mê muội phải không."

Nhìn thấy khuôn mặt của Hoà Thuận từ ngạc nhiên đến kinh hãi, Tiểu Hắc rất tự hào. Ngay khi nó định thể hiện một phen nữa thì đã thấy Lâm Hoà Thuận nhặt con dao cắt rùa đen lên vồ lấy cổ nó.

Tiểu Hắc sợ hãi hét lên: "Ngươi làm gì vậy!"

Hoà Thuận một tay nắm lấy cánh, một tay kề dao vào cổ, trong mắt nổi sát khí hỏi: "Nói đi, ngươi là ai? Ta chưa từng nghe nói đoạt xá còn đoạt tới cả gà. Dám nói dối ta cắt cổ ngươi."

Hòa Thuận ở Phong Vô thành một năm nay cũng ít nhiều hiểu biết chuyện của người tu tiên. Ví dụ như người tu tiên sau khi chết nguyên thần sẽ không tiêu tan mà có thể tìm người đoạt xá. Thế nhưng đối với người phàm cùng ma thú lại không có cách nào đoạt xá, Hòa Thuận mới có hơi nghĩ mà sợ, Tiêu Vân Tử lúc đó hẳn là không có biện pháp đem nguyên thần lưu lại. Nếu không hắn đoạt xá được sẽ tìm mình báo thù, hình dạng thay đổi thật khó phòng bị.

Tiểu Hắc nhìn chằm chằm con dao trên cổ mình, không khỏi hét lên kinh hoàng: "Ta thực sự là Tiểu Hắc, ta có bằng chứng. Ta đã sống với ngươi hơn một năm, ta biết mọi thứ về ngươi. Đúng rồi, ngươi bên trái mông có một vết bớt nhỏ."

Hoà Thuận nghe vậy mặt đỏ bừng, tức giận mắng: “Thằng khốn, mày dám nhìn lén tao.” Tay nàng cũng vì xấu hổ mà trở nên tức giận, con dao càng siết chặt cổ Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc không dám ngọ ngoạy, mau mau nói: "Ta đâu có nhìn lén , ngươi đã quên rồi. Ngươi khi tắm luôn đem ta đặt ở bệ cửa sổ, một câu cùng một câu nói chuyện phiếm với ta. Đang nói ngươi mông có cái gì nhìn được, cũng không phải mông chim, ta thích mông chim cơ."

Hoà Thuận chịu đựng suýt nữa bật cười, mặc dù nàng không buông Tiểu Hắc ra nhưng con dao vẫn kề cổ nó.

Nàng cố ý nghiêm mặt hỏi : "Ta chưa từng nghe nói gà xương đen biết nói chuyện, ngươi là làm sao vậy? Chỉ nghe có một ít gà xương đen trưởng thành có thể phun ra lửa, ngươi hẳn là không phải là gà xương đen, chỉ là trông giống nó thôi."

"Hừ, ngươi thì biết cái gì? Ngoài phun ra lửa, một ít gà xương đen bọn ta còn có thể nói chuyện nhưng tương đối hiếm thấy. Người như ta khi lớn lên có thể nói chuyện, là người giỏi nhất trong đám gà xương đen.” Tiểu Hắc ngẩng đầu lên khoe khoang một cách tự hào.

Hòa Thuận nhìn chằm chằm nó hồi lâu, suy nghĩ một chút tu sĩ bọn họ đoạt xá, thân thể người phàm cũng không thể chạy vào cũng không có khả năng chạy đến thân thể ma thú. Hơn nữa trong viện còn có cấm chế, bình thường nguyên thần không thể đi qua được. Mà kể cả có thể đoạt xá ma thú, thành này đầy rẫy ma thú cấp cao ai lại động kinh đi lựa chọn một con gà béo.

Nghĩ vậy Hòa Thuận liền buông Tiểu Hắc ra. Tiểu Hắc vỗ vỗ cánh rơi xuống ổ gà, trong miệng còn bất mãn: " Ngươi đừng có xử lý đám rùa đen ở đây nữa, hôi quá. Xin ngươi thương xót ta đi mà, mùi thực sự kinh khủng lắm."

Hòa Thuận mắng nó: "Ngươi thế nào liền gầy đi? Bây giờ ngươi đã thành niên, vậy phun lửa được chưa? Sau này đi vực Lạc Dương ta có thêm trợ thủ rồi."

Tiểu Hắc đắc ý biểu diễn một chút thân thể, sau đó cao ngạo nói: "Thành niên gà xương đen vóc người là như vậy, trước đây ăn mập mạp chính là vì thành niên biến hóa mà chuẩn bị. Ngươi không cảm thấy gà xương đen biết nói còn xịn hơn so với loại biết phun lửa ngoài đường sao."

Hòa Thuận ngẩn người, chỉ vào Tiểu Hắc tức giận : "Làm nửa ngày, ngươi liền phun lửa cũng không biết, còn dám nói mình là cái gì kê trung chi bá."

"Ngươi biết cái gì? Đám gà phun lửa khắp nơi đều có, còn nói chuyện được mới là trân phẩm." Tiểu Hắc một bộ ngươi không phân biệt tốt xấu biểu tình nhìn nàng.

Hoà Thuận nhẹ nhàng xua tay thất vọng: "Quên đi, ta nói không lại ngươi, ngươi ở nhà dưỡng thịt đi. Ta còn tưởng rằng có thể tiết kiệm được thêm tiền, có thể ở trong nhà chính mình luyện khí bán linh thạch."

"Ngu xuẩn, ngươi cho rằng một con gà xương đen có thể khiến ngươi luyện chế vũ khí sao? Một con gà có thể có bao nhiêu lửa? Nếu nó không ăn không ngủ mà phun lửa cho ngươi, con gà đó sẽ chết từ lâu rồi."

Hòa Thuận bị nói như vậy cũng đáng suy nghĩ. Này luyện khí cộng thêm luyện hóa tài liệu, chậm thì một hai ngày lâu thì mấy tháng. Một con gà xương đen thực sự sẽ chịu không nổi, trước đây đều là nhìn Ông Bá dùng Trúc Cơ Chân Hoả luyện rất lâu cho nên cũng không nghĩ tới gà phun lửa sẽ như thế nào.

Tiểu Hắc nhìn Hòa Thuận ủ rũ ngồi trở lại ghế, chán nản cúi đầu lại xử lý rùa đen liền an ủi : "Ngươi không cần uể oải như vậy, chờ ta tiến hóa thành Hoả Phượng Hoàng đến thời gian đó ngươi muốn luyện

thế nào cũng được, luyện bao lâu liền luyện bao lâu, luyện chết ngươi."

"Hỏa Phượng Hoàng? Chỉ bằng một con gà như ngươi ?" Hòa Thuận xem xét liếc mắt một cái, nhìn đám lông chim đen như mực của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc rõ ràng cảm thấy bị coi thường, hổn hển bay lên hô lớn: "Ngươi không được coi thường ta, Hoả Phượng Hoàng cũng không phải sinh ra đã thành, cũng là từ các loài chim phi thăng mà lên, chỉ cần ta trưởng thành thành Liệt Hoả Điểu, như nhau có thể phi thăng thành Hoả Phượng Hoàng."

Thấy Tiểu Hắc nghiêm túc nói vậy, Hòa Thuận có chút không có ý tứ chỉ đành phải nói : "Xin lỗi, ta vừa mới nói nặng với ngươi. Ta tin ngươi nhất định có thể biến thành Hoả Phượng Hoàng, cho dù chỉ là Liệt Hoả Điểu cũng tốt, cái kia cũng là ma thú cấp cao rồi."

"Hừ, không cần xin lỗi. Chỉ cần ngươi sau này không xử lý đám rùa đen nữa, cũng đừng cho ta ăn những thứ ghê tởm kia, ta muốn cùng ngươi ăn giống nhau, muốn ăn ngon."

Hoà Thuận dở khóc dở cười nhìn biểu cảm giống con người của Tiểu Hắc. Nàng cảm thấy cuộc sống sau này của mình sẽ không còn yên tĩnh được nữa, nhưng nghĩ lại mình ở một mình lâu như vậy, có người bầu bạn nói chuyện cũng không tệ.