Chương 23: Dừng Chân Phong Vô Thành

Edit : Mỹ Nữ & Mỳ Cay

Quả nhiên chỉ sau nửa canh giờ phi hành, bọn họ đã gặp được rất nhiều người tu tiên. Có người chỉ đi một mình, nhìn không thấy giẫm lên loại pháp khí gì mà trong nháy mắt đã vụt qua như sao băng. Cũng có rất nhiều người đi theo nhóm hơn chục người, tu vi không cao lắm, trên người có đủ loại pháp khí phi hành.

Tất cả những thứ này đều khiến Hoà Thuận hoa cả mắt, đặc biệt là những nữ tu sĩ đó, pháp khí bay nào là dây chuyền, hình hoa, kiếm ngọc bích,....

Nhìn tới bộ dáng ai nấy đều mặt mũi xinh đẹp động lòng người. Hoà Thuận thầm đoán, hình như đa số nữ tu sĩ đều xinh đẹp, không biết là mỹ nhân xinh đẹp nên mới có linh căn, hay là linh căn chỉ chọn những người xinh đẹp ta.

Kỳ thật nàng đã hiểu lầm, sở dĩ phần lớn nữ tu đều xinh đẹp bởi vì khi tu luyện các loại tâm kinh, tạp chất trong cơ thể sẽ được thải ra ngoài, kể cả trên da mặt. Cái gọi là một đẹp che mười cái xấu toàn là cố ý tu luyện cả thôi, có người trẻ mãi không già, có người muốn biến càng xinh đẹp hơn.

"Lý thúc thúc, tại sao nơi này nhiều tu sĩ như vậy? Ta nghe nói linh khí của Ma Giới không thích hợp cho tu sĩ Nhân Giới tu luyện." Nhìn xem nơi này nhiều tiên tu tu vi cũng không thấp hơn hai người họ là bao, một người trong số họ tò mò hỏi.

Hoà Thuận cũng nghiêng đầu nhìn Lý Phúc.

Lý Phúc thường xuyên qua lại giữa hai nơi, tự nhiên biết chuyện gì xảy ra, vì vậy giải thích : "Mặc dù linh khí nơi này quá lạnh, không thích hợp cho chúng ta tu luyện, nhưng có rất nhiều yêu quái không tồn tại ở nhân gian. Nội đan của chúng không chỉ có thể luyện chế đan dược mà còn là nguyên liệu thiết yếu, rất nhiều tu sĩ từ nhân gian đến đây ngoại trừ săn quái để thu thập tài liệu, còn là vì đề cao tu vi cùng kinh nghiệm thực chiến."

"Các vật phẩm được sản xuất trong ba giới lại càng không giống nhau. Ma Giới chủ yếu sản xuất nội đan ma thú. Mà Tiên Giới lại có rất nhiều linh thảo quý hiếm, nhân giới chúng ta linh thảo không nhiều, ma thú thì cấp quá thấp, số lượng lại chả bao nhiêu. Người tu luyện nhiều như vậy ắt phải có tu sĩ nghèo đến đây săn quái đổi linh thạch."Lý Phúc có chút bất đắc dĩ nói.

Sau đó hắn lại vẻ mặt hâm mộ ước ao: "Chỉ cần có thể từ Hoá Thần Kỳ tu luyện đến Luyện Hư Kỳ là có thể phi thăng Tiên Giới, đến lúc đó không sợ thiếu linh thạch lẫn đan được nha."

Ba người trong lòng đều cảm thấy có chút khó chịu, bọn họ bởi vì tư chất không cao cho nên mới bị Thái Vũ Môn phái đi xử lý việc vặt vãnh.

Mặc dù Lý Phúc đã là Trúc Cơ Kỳ nhưng lại dừng lại ở Trúc Cơ Sơ Kỳ mấy chục năm cho nên không được môn phái coi trọng. Mà hai đệ tử kia lại bị kẹt ở Luyện Khí Hậu Kỳ, làm thế nào cũng không tấn Trúc Cơ thành công.

Kỳ thực ba người đều hiểu chính mình vì sao vẫn không tăng được tu vi, nguyên nhân chủ yếu chính là do quá nghèo. Lý Phúc một năm theo môn phái mới lĩnh được có 20 khối linh thạch hạ phẩm cùng một lọ Tiên Long Đan, còn hai tiểu đệ tử kia làm việc bên ngoài thì tốt hơn một chút cũng chỉ một năm 3 khối linh thạch hạ phẩm và 3 hạt Hoá Khí Hoàn. Pháp khí loại thấp thì tốn mấy khối linh thạch, mà còn tác dụng để cao tu vi thì khỏi nói đi. Tới giờ hai người đó vẫn còn dùng pháp khí cấp kém lúc nhập môn Thái Vũ đây. Trừ Lý Phúc dùng toàn bộ tài sản để mua pháp khí cấp thấp thì không nói.

Lý Phúc nhìn thấy hai tiểu đệ tử có chút ủ rũ liền nói với bọn họ: "Lần này hai người các ngươi đi theo ta giao hàng, có hai tháng ở Phong Vô thành. Đến lúc đó có thể kết bạn đi săn một chút ma thú cấp thấp, mặc dù không có nội đan thế nhưng da hay xương của nó cũng có thể bán lấy chút linh thạch."

Hai người vừa nghe xong trước mắt liền sáng ngời, hỏi vội: "Lý sư thúc, vừa rồi chúng ta nhìn thấy những tu sĩ này so với chúng ta tu vi còn cao hơn. Tưởng rằng ở đây không có tu sĩ Luyện Khí Kỳ nữa chứ, ma thú cấp thấp thì lấy đâu ra.

"Ha ha, băng qua đồng lau sậy này là rừng rậm Huyết Sa , nơi này tràn ngập yêu thú cao cấp trở lên tự nhiên sẽ xuất hiện tu sĩ tu vi cao."

Hoà Thuận đối với chuyện này không quá hứng thú, hiện tại chỉ muốn nghe ngóng tin tức của cha mẹ thế là hỏi thăm Lý Phúc một chút, xưng hô cũng không dám gọi là chưởng quỹ nữa.

"Lý tiên sư, ta muốn nghe ngóng một chút. Ngươi có biết nơi nào có khe sâu màu đỏ, bên trong có rất nhiều người đang đào linh thạch đỏ không. À chỗ đó mặt trăng cũng màu đỏ luôn."

Lý Phúc nghĩ nghĩ, không rõ ràng lắm: "Ngươi nói vậy thì chắc là mỏ đào linh thạch rồi, nhưng mà truyền tống trận đều bị thủ hạ Ma Vương quản lý hết, ngươi định tới đó làm gì. Sợ rằng muốn đi không phải chuyện dễ dàng."

"Cha mẹ hẳn là bị nhốt ở đó làm việc, ta muốn đi tìm họ." Hòa Thuận khẽ nói.

"Ngươi đi chưa chắc tìm được người."

"A." Hòa Thuận sửng sốt .

"Người phàm không có khả năng sống ở Ma Giới, ngươi cũng không bằng trực tiếp đi Phong Vô thành hỏi một chút, Ma Vương có sức mạnh khống chế linh hồn và khiến người ta làm việc cho hắn."

Hòa Thuận nghĩ cũng chỉ có thể như vậy đành nghe theo, tạ ơn Lý Phúc.

Khi nói chuyện, bốn người đã bay đến Phong Vô thành.

Hoà Thuận kinh ngạc nhìn Phong Vô thành , toàn bộ thành được xây dựng trên một ngọn núi lớn được bao quanh bởi con sông quanh co. Các loại nhà cửa mọc dày đặc dọc theo sườn núi, lưng chừng núi từ trên xuống bị cắt làm đôi như đậu phụ, trên nửa bị cắt xây dựng một quảng trường cực lớn. Quảng trường được bao quanh bởi những tòa nhà cao tầng lộng lẫy, và có một đài hình tròn ở giữa, trên đó có một chùm ánh sáng từ trên trời rơi xuống.

Trên vách đá nhẵn cao 400 thước đối diện với quảng trường, nhiều hang động được đào dày đặc. Trong một số hang động, một bệ được xây dựng bằng gỗ hoặc xương động vật để các tu sĩ dễ dàng tiếp đất hơn.

Mà dưới vách núi có một dãy nhà xây theo hình vuông dựa vào vách núi, chính là Ma Cơ Cung, quản lý toàn bộ Phong Vô Thành, cửa ra vào vô cùng náo nhiệt.

Vách núi phía sau phong cảnh hoang sơ hơn, mơ hồ có thể nhìn thấy một số đình viện rải rác. Trên đỉnh núi là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ không biết dùng chất liệu gì mà toàn bộ cung điện hoàn toàn là một màu đen, nhàn nhạt phản chiếu ánh trăng.

Mà ngước lên trời nhìn, Phong Vô thành ít nhất cũng có mấy trăm tu sĩ bay tới bay lui, trong thành toàn là bóng người, xung quanh rất cơ hồ rất náo nhiệt.

Lý Phúc mang theo bọn họ bay đến phía dưới Phong Vô thành, một chỗ đấy vươn ra mặt sông. Bọn họ vừa mới thu hồi pháp khí liền nhìn thấy một xác khô mặc ngân giáp đi tới. Hai tiểu đệ tử sửng sốt, vậy mà xác khô ít nhất cũng Trúc Cơ Trung Kỳ.

Xác khô đi lên phía trước đến, dùng hốc mắt trống rỗng rực rỡ quan sát bốn người, nhìn thấy Hòa Thuận liền dừng lại một chút. Xác khô mở miệng phát ra âm thanh nữ tử mềm mại.

"Ba vị tu sĩ cùng vị người phàm này hẳn là vừa đến Phong Vô thành đi, vui lòng đến đây làm một chút thủ tục vào thành." Nói xong nàng vươn ngón tay khô quắt, chỉ chỉ bàn đá bên tay phải.

Trừ Lý Phúc thì Hòa Thuận và hai người kia lập tức nổi da gà một phen. Xác khô này phát ra âm thanh thật kinh hãi mà, nếu không nhìn mặt mà nghe mỗi tiếng chắc sẽ tưởng là mỹ nhân nơi nào quá.

Hòa Thuận cùng Lý Phúc đi tới trước bàn đá, nữ xác khô ngồi xuống hỏi: "Các vị là muốn ở Phong Vô lâu ngắn hạn hay dài hạn? Ngắn hạn thì thu theo đầu người, một tháng một khối linh thạch hạ phẩm. Nếu ở dài hạn thì tu sĩ 5 khối linh thạch hạ phẩm/ năm, người phàm 10 khối, ở vĩnh viễn."

Hoà Thuận vốn thắc mắc sao nàng ta lại nói người phàm ở vĩnh viễn nhưng đột nhiên nghĩ đến bộ dạng nàng bây giờ, chỉ cười nhạo bản thân thật ngu ngốc. Rõ ràng sau khi ăn Âm Chi đan, nàng đã không thể trở về thế giới con người nữa rồi.

Lý Phúc lấy ra túi trữ vật, trước lấy ra sáu viên linh thạch hạ phẩm nói: "Ba người chúng ta mỗi người đều ở hai tháng."

Hoà Thuận sau khi nhận ra những người tu tiên này không giàu có cho lắm, làm sao có thể để họ trả tiền mình được. Nàng nhanh chóng mở chiếc túi vải nhỏ của mình và tìm thấy hai mươi ba viên linh thạch hạ phẩm mà Phạm Tử Nam không muốn. Nàng lấy ra 10 khối vội nói :" Ta ở vĩnh viễn."

Lý Phúc cũng không có ngăn cản Hoà Thuận, chỉ là có chút ngượng ngùng cười cười.

Sau khi nhận linh thạch, nữ xác khô lấy ra ba tấm lệnh bài đưa cho Lý Phúc, giải thích chỉ cần có những tấm lệnh bài này trong vòng hai tháng có thể tự do ra vào thành mà không phải trả bất kỳ khoản nào khác.

Lý Phúc biết quy tắc này, hắn cũng biết tấm lệnh bài này có thể bị người khác giật lấy sử dụng, nhưng cũng không có bao nhiêu người rảnh rỗi đoạt để tiết kiệm mấy khối linh thạch hạ phẩm cả.

Về phần Hoà Thuận, nữ xác khô không cho nàng ấy bất lệnh bài nào. Thay vào đó, nàng ta lấy ra một con dấu ngắn và yêu cầu Hoà Thuận đưa tay ra. Con dấu lóe lên ánh sáng đỏ, Hoà Thuận cảm thấy hơi nóng trên mu bàn tay.

Nàng đưa tay lên thì thấy một chữ đen gió xuất hiện trên vết sẹo hình tròn cháy nắng.

Nữ xác khô há miệng cười một cách ghê tởm, đối với Hoà Thuận nói: " Phàm nhân các ngươi không có năng lực tự bảo vệ mình, để phòng ngừa cướp đoạt thời hạn cư trú của các ngươi, chỉ có thể dùng biện pháp này."

Sau khi trả phí đầy đủ mọi người cùng nhau tiến vào Phong Vô thành, tu sĩ tu vi cao thì ở nơi thoải mái hơn. Còn những tiểu viện dưới chân núi thường được các tu sĩ Trúc Cơ, Luyện Khí Kỳ thuê là chủ yếu.

Con đường dẫn thẳng đến quảng trường có các tiểu viện thấp tầng bằng phẳng kèm sân nhỏ, thỉnh thoảng mọc ra tiểu viện cao tầng cũng là được Phong Vô thành dùng làm khách điếm.

Trên đường Hòa Thuận liền phát hiện người dùng Âm Chi đan cũng không ít. Nàng đã gặp bảy tới tám phàm nhân có mái tóc trắng giống nàng trên đường lớn phía đông thành. Nàng cũng thấy một vài tu sĩ màu tóc lẫn tướng mạo đều kì lạ, Lý Phúc liền giải thích đó là tu sĩ Ma Tộc hoặc ngoại tộc Ma Giới. Ngoại tộc bình thường cũng sẽ kinh doanh ở đây để kiếm tiền cho bộ lạc của họ và không phải trả phí đầu vào trong khi tu sĩ Ma Tộc ít xuất hiện và hầu như chỉ đến trao đổi vật phẩm.

Lý Phúc đem Hòa Thuận dẫn tới Ma Cơ Cung, chỉ vào trong sảnh nói: "Lâm cô nương, đây này chính là nơi cho thuê chỗ ở. Ta đã theo Thiếu môn chủ dặn bảo, an toàn đưa ngươi tới đây, sự tình phía sau ta không giúp được ngươi nữa. Chúng ta còn có chút việc muốn làm, cáo từ rồi."

Hoà Thuận vội vàng cảm ơn rồi nói vài câu khách sáo, sau đó cô đơn nhìn ba người Lý Phúc rời đi. Chờ họ đi xa nhìn không thấy nữa bấy giờ nàng mới quay người nhìn Tiên Cư Điện cao 5 trượng trước mắt, trong lòng rõ ràng giờ chỉ có thể dựa vào sức mình, nàng hít một hơi thật sâu, sải bước đi vào.