Chương 100: Phường thị Hoàng Sơn(1)
Bắt buộc phải nghĩ cách bổ sung Linh Thạch, mới có thể tiếp tục tăng tiến tu vi nhanh chóng, hắn đã quen thăng cấp nhanh chóng nhờ uống đan dược, lại trở lại thành thật tĩnh tọa Luyện Khí, tốc độ tu luyện giống như rùa bò, điều này khiến hắn khó mà chấp nhận được.
Lưu Ngọc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đem toàn bộ Linh Thạch còn dư lấy ra để trước ngực, tâm niệm vừa động khơi thông quang điểm bích lục, nguyên thần tiến vào Tiên phủ.
Đem toàn bộ Linh Thạch để ở trên Linh thổ màu đen, từ bên trái trong nhà gỗ lấy ra tất cả những hạt giống Linh thảo cần dùng đến để luyện chế Thanh Linh đan, gieo xuống.
Không lâu sau, trải qua thôi thúc tổng cộng lấy được bảy mươi phần Linh thảo để luyện chế Thanh Linh đan.
Thanh Linh đan là linh dược Lưu Ngọc từng luyện chế nhiều nhất, tỉ lệ thành công gần đến bốn thành, cũng là linh dược trung hắn luyện chế có giá trị khá cao, mà trong giới tu sĩ lượng tiêu thụ khá tốt, đan dược bán ra tương đối tốt.
Bởi vì Linh Thạch không đủ nên không có cách nào bổ sung tiêu hao của Linh điền màu đen, trải qua thôi thúc xong Linh thổ màu đen trồng qua Linh thảo rõ ràng hiện lên màu vàng, đến gần trên đảo có thể tùy ý nhìn thấy màu sắc của nham thạch, đây là biểu hiện của linh lực không đủ.
Nhưng mà không còn cách nào, bây giờ trong tay Lưu Ngọc cũng không có Linh Thạch, chỉ có đan dược luyện thành chờ sau khi bán đi thì lại bổ sung linh lực cho Linh điền vậy.
Đối với Lưu Ngọc luyện chế Thanh Linh đan đã rất tinh tường, cộng thêm tu vi tăng cao, mà loại đan dược này phẩm cấp hơi thấp, mỗi ngày đều có thể luyện chế mười lò Thanh Linh đan.
Lại thêm bảy ngày trôi qua, lần này tỉ lệ thành công luyện chế Thanh Linh đan chính thức đạt tới bốn thành, tổng cộng lấy được một trăm bảy mươi viên Thanh Linh đan.
Lưu Ngọc suy đoán tỉ lệ thành công được nâng cao có hai nguyên nhân: một là quen tay hay việc, bất kì sự vật nào chỉ cần luyện tập nhiều rồi luôn sẽ có mấy phần tâm đắc, liền giống như cố sự của ông bán dầu; hai là tu vi đột phá Luyện Khí hậu kỳ thêm vào mỗi ngày uống trà Thanh hà khiến cho thần thức được nâng cao, hiện tại độ mạnh mẽ của thần thức so với lúc Luyện Khí trung kỳ đã có bước nhảy vọt, hắn dần dần cảm nhận được chỗ tốt mà thần thức mạnh mẽ mang lại.
Đan dược luyện chế xong dùng bình ngọc đựng lại, mỗi bình mười viên, để vào túi đựng đồ.
Lưu Ngọc tay bấm một cái pháp quyết, một đạo ánh sáng nhạt mở ra Tam Tài trận, đi ra khỏi hai tầng lầu các này.
Thời gian vừa tới giờ Mão không lâu, sắc trời mờ sáng, đường chân trời phía đông đã có ánh nắng đỏ rực nhuộm đỏ.
Không khí buổi sáng có chút giá rét, còn có sương mù nhàn nhạt tràn ngập, trong sương mù nhàn nhạt Lưu Ngọc cầm một cái chén sứ, nhẹ nhàng lắc từng nhành cây, hạt sương rơi xuống đất.
Sau khi nước sương thu được cũng đủ rồi liền ngâm một bình trà Thanh Hà, ngồi ngay ngắn trong tiểu đình giữa hồ chầm chậm uống.
Một tay đặt trên lan can, một tay cầm tách trà vẫn đang bốc hơi nóng.
Lưu Ngọc đứng yên trong đình im lặng không nói, con ngươi đen láy đem cảnh sắc sáng sớm thu hết vào trong mắt, các loại suy nghĩ trong đầu thoáng qua.
Một ly uống cạn, thu hồi trà cụ.
Từ trong túi đựng đồ lấy ra "Ma tu yếu lược" dựa theo đó mà điều phối thuốc nước, kết hợp với phương pháp đặc biệt, Lưu Ngọc đối diện với gương đem chất lỏng vẩn đục bôi lên mặt. Một hồi sau liền dịch dung thành một hán tử sắc mặt vàng khè, trông tầm khoảng bốn mươi tuổi, lẫn vào trong đám người không dễ nhận ra chút nào.
Lại lấy ra nón lá và màn sa đen đã lâu không dùng đến, buộc chắc đội lên, lại đổi sang một thân áo xanh.
Hắn định che giấu thân phận rời khỏi Hàn Nguyệt Thành một chuyến, tìm một chỗ đem đan dược ra bán, đổi lấy một ít Linh Thạch dùng cho tu luyện.
Xác nhận không có sai sót, sau khi xem như là người quen đứng trước mặt cũng không thể nhận ra, Lưu Ngọc vỗ một cái túi trữ vật đem Kim Long kiếm lấy ra, hai tay bấm pháp quyết truyền pháp lực vào, đợi Kim Long kiếm to ra đến một trượng liền nhảy lên thân kiếm.
Sau đó hắn triển khai một trận pháp che mắt, khiến cho người phàm trong thành không nhận ra được hắn rời đi, khống chế Kim Long kiếm hướng về phía nam bay đi.
Trong một tháng này, Lưu Ngọc cũng đi mạch khoáng hàn thiết hai lần, phân lượng quặng sắt làm ra ngược lại là đầy đủ, mấy người Ngũ Xương ở lại hầm mỏ không có gì sơ xuất.
Dặn dò bốn người không được tùy ý nhúng tay vào quản lý hầm mỏ, việc chuyên nghiệp để cho người có chuyên môn đi làm, để tránh cho sản lượng bị ảnh hưởng.
Lưu Ngọc đối với những chuyện mờ ám của bốn người chính là mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần mỗi tháng lượng quặng sắt nộp lên đầy đủ, bọn họ tham ô chút quặng thô, cũng không đáng giá mấy viên Linh Thạch.
Quặng thô hàn thiết phải trải qua tinh luyện mới có thể lấy được hàn thiết, quá trình vô cùng phức tạp mà còn tốn thời gian, hàn thiết cũng chỉ là một loại nguyên liệu luyện chế pháp khí hạ phẩm, giá cả khá là bình thường, hắn cũng không để vào mắt.