Lưu Ngọc đợi ở Nguyên Dương Tông hơn mười năm, người đâu phải cây cỏ mà vô tình? Hắn vẫn có một chút trung thành với Nguyên Dương Tông, nếu như không có tình huống nguy hiểm đến tính mạng thì hắn vẫn sẽ đồng ý làm việc cho tông môn.
Nhưng ở trên chiến trường đao kiếm không có mắt, cho dù là lấy thực lực của hắn thì bị mười mấy người vây công cũng sẽ lành ít dữ nhiều, hoặc bị một tu sĩ cấp cao nào chú ý tới cũng sẽ phải cửu tử nhất sinh.
Đến lúc đó chỉ có thể sinh tử mặc cho số phận, điều này đối với Lưu Ngọc lập chí truy mệnh trường sinh muốn tự nắm giữ vận mệnh của mình mà nói thì rất khó để chấp nhận, hắn rất không thích loại cảm giác này.
Lấy tốc độ ngự sử thượng phẩm pháp khí của Lưu Ngọc, không tới nửa canh giờ hàn nguyệt thành đã xuất hiện ở trong tầm mắt.
Hắn hạ xuống ở trên quảng trường của phủ thành chủ, ngay lập tức có thủ vệ nhận ra là tiên sư của ngày hôm qua, lập tức phái người đi thông báo cho Sài Văn Chính, Lưu Ngọc ở phòng khách của phủ thành chủ ngồi không lâu thì Sài Văn Chính đã chạy đến.
Sài Văn Chính vẫn mặc trang phục như lần đầu gặp mặt, hắn hành lễ vô cùng cẩn trọng:
“Tham kiến tiên sư đại nhân, tiểu nhân đã sắp xếp một tòa nhà thanh tịnh ở thành nam, không biết Lưu tiên sư bây giờ có muốn sang xem một chút hay không?”
“Nếu như tiên sư đại nhân không hài lòng thì tiểu nhân còn có mấy chỗ trạch viện, làm sạch hết đảm bảo Lưu tiên sư thỏa mãn!”
Sài Văn Chính xoa hai tay đứng nói, không có chút dáng vẻ nào của người đứng đầu một thành.
Tiên sư không lên tiếng ông ta cũng không dám ngồi xuống, ở trong mắt cường giả, không có ghế cho kẻ yếu, đạo lý này ông ta đã sớm minh bạch, đây chính là tiên phàm khác biệt.
Lưu Ngọc khẽ gật đầu chậm rãi nói:
“Đã như vậy thì đi xem sao.”
Nói xong hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Sài Văn Chính thấy thế thì vội vàng đuổi theo dẫn đường cho hắn.
Khoảng chừng một phút sau, Sài Văn Chính mang Lưu Ngọc tới một tòa đại trạch khá là khí thế.
Tòa đại trạch này diện tích mười mấy mẫu, bao vây bởi một bức tường cao, tường vây cao hơn một trượng, phàm nhân bình thường khó mà vượt qua được, vách tường hơi ố vàng che kín dấu vết tháng năm để lại.
Trước cửa lớn tòa nhà đặt hai con sư tử đá, thạch sư thần thái uy nghiêm không giận tự uy, người bên ngoài vừa nhìn vào cửa lớn liền biến là chủ nhân nơi này không phú cũng quý.
Sài Văn Chính ân cần mở cửa lớn ra, Lưu Ngọc nhấc chân đi vào trong nhà, đưa mắt nhìn quanh.
Bên trên bãi cỏ xanh mướt là một con đường được xây bằng đá cuội, nối thẳng phòng ốc lầu các, hai bên con đường còn có từng hàng cây cao, trồng chỉnh tề khiến người ta nhìn là thấy thư thái.
Bên trái phòng ốc có một hồ nước to mẫu rưỡi, trung tâm hồ nước xây một cái đình nhỏ, có thể dùng để hóng gió. Một cái cầu gỗ nhỏ màu đỏ cổ hương cổ sắc nối tiếp con đường khá là mới mẻ khác biệt.
Tòa nhà này bên ngoài thì trang nghiêm khí thế bên trong lại gần gũi tự nhiên, rất hợp khẩu vị của Lưu Ngọc.
“Không tồi, không tồi.”
Lưu Ngọc nhìn qua bốn phía cảm thấy tương đối hài lòng, nếu đã hợp mắt thì cũng lười đi chọn từng nhà, chẳng qua cũng chỉ là một nơi để dừng chân, linh khí cũng không khác là bao.
Hắn hơi nghiêng người quay về phía Sài Văn Chính nói:
“Sài thành chủ đúng là có lòng, vậy thì chọn tòa nhà này đi.”
Thấy được vẻ mặt thỏa mãn của Lưu Ngọc, trong lòng Sài Văn Chính cũng vui vẻ, làm chuyện đầu tiên này cuối cùng cũng xem như là đã không khiến cho tiên sư thất vọng.
Sài Văn Chính tính thăm dò hỏi thêm một câu, sau khi nhìn thấy Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Kính xin Sài thành chủ sắp xếp một ít nhân thủ ở phụ cận, chặn những người không liên quan lại, thời điểm Lưu mỗ tu luyện không muốn bị người khác quấy rầy, ngươi có hiểu không?”
“Mỏ bên kia tổn thất bao nhiêu thợ mỏ Lâm quản sự sẽ báo con số cho ngươi, mỗi tháng ngươi sẽ phải an bài đầy đủ nhân thủ bổ sung vào.”
“Lưu mỗ không hy vọng sản lượng mỏ bị ảnh hưởng, ngươi rõ chứ? Nếu điểm ấy cũng không làm được vậy thì ta không ngại đổi một vị thành chủ khác cho Hàn Nguyệt Thành!”
Lưu Ngọc chắp hai tay sau lưng vẻ mặt không có chút cảm xúc, âm thanh bình thản nhưng mang theo một loại áp lực vô hình.
Trán của Sài Văn Chính đổ mồ hôi, tiên sư trước mắt này mặc dù mới khoảng chừng hai mươi tuổi nhưng phần áp lực hắn đưa tới còn nặng hơn Tô Định mấy lần, ông ta nghe được lời ấy vội vàng nói:
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân lập tức đi sắp xếp nhân thủ, ngăn cản những người không liên quan tới gần tòa nhà này.”
“Mỏ bên kia mỗi tháng tổn thất bao nhiêu người cũng sẽ mau chóng bổ sung, tiểu nhân lấy đầu ra đảm bảo tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến sản lượng mỏ!”
Sài Văn Chính khom lưng chắp tay, lời thề son sắt cho thấy thái độ.