Mặc kệ những suy nghĩ ở trong lòng mấy người Tô Định, cảm thán vận mệnh bất công cũng được, oán giận tông môn cũng được, cuối cùng tất cả cũng chỉ có thể lấy pháp khí ra hóa thành một đạo hào quang nhàn nhạt mà biến mất ở phía chân trời.
Lưu Ngọc thu hồi ánh mắt, nụ cười cũng thu lại vẻ mặt hắn khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Con ngươi hắn bình tĩnh như nước, đồng tử đen kịt nhìn quét qua mấy người, trong ánh mắt tựa hồ mang theo một luồng cảm giác ngột ngạt khiến trong lòng của mấy người kia nặng nề không dám đối diện.
Lúc này hắn đã là tu sĩ có tu vi cao nhất thực lực mạnh nhất ở quặng mỏ này, nắm giữ địa vị cao nhất cùng với quyền lên tiếng mạnh nhất là điều tự nhiên.
"Sau này mấy vị sư đệ đóng giữ ở quặng mỏ nếu như gặp phải kẻ địch tập kích thì ngay lập tức mở ra trận pháp ngăn cản kẻ địch, truyền thông điệp qua Truyền m phù cho ta."
"Bốn người các ngươi chia làm hai tổ, Ngũ sư đệ và Tôn sư muội một tổ, Chu sư đệ và Tạ sư đệ một tổ, bảy ngày thay phiên một lần, tuần tra quanh phạm vi của mỏ quặng, cần phải đảm bảo cho mở hàn thiết không bị quấy nhiễu gì lúc khai thác."
Trước tiên Lưu Ngọc nói về phía bốn người Ngũ Xương, Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc, nói mấy câu an bài nhiệm vụ của các tổ riêng biệt, ngữ khí không được phép hoài nghi.
Còn việc sau khi nhận được tin tức thì có trợ giúp hay không phải xem ở thực lực của tu sĩ, nếu như tu sĩ phe địch quá mạnh mẽ đến nỗi mấy người cũng không thể kiên trì được bao lâu thì không phải bàn đến, hắn chỉ có thể thỉnh cầu sự trợ giúp từ tông môn, không thể khiến cho nhiệm vụ liên lụy đến tính mạng của mình được.
"Vâng!"
Ngũ Xương mặt không đổi sắc lớn tiếng đáp, hắn đã sớm có lựa chọn cho chính mình.
"Chó săn chết tiệt!"
Ba người Chu Quý Ba thầm mắng ở trong lòng, bọn họ từng thấy qua thượng phẩm pháp khí của Lưu Ngọc, cộng với Ngũ Xương khá thân thiết với vị Lưu sư huynh này thì ba người nhìn nhau, không thể không cúi đầu chỉ có thể ôm quyền lĩnh mệnh.
Thấy mấy vị sư đệ ngoại môn đều nghe theo hiệu lệnh, Lưu Ngọc hài lòng gật gù sau đó hắn nhìn về phía Lâm Đại Dũng:
"Lâm quản sự, Lưu mỗ chỉ hi vọng mỗi ngày mỏ quặng đều có thể khai thác được đầy đủ số lượng quặng, ngươi ghi lại tình hình sản xuất mỗi ngày ở mỏ quặng vào trong sổ sách, đêm cho mấy vị sư đệ đang làm nhiệm vụ của ta, nếu ngươi thiếu người trợ giúp hoặc có khó khăn gì thì cứ nói với Sài thành chủ hắn sẽ giúp ngươi giải quyết."
"Hoàn thành việc này thì không thiếu chỗ tốt cho ngươi, kể cả là ban thưởng cho ngươi một viên đan dược kéo dài tuổi thọ cũng không phải là điều không thể, còn nếu như làm không xong thì Lưu mỗ không ngại đổi một vị quản sự mới cho mỏ quặng, ngươi cần phải cẩn thận cái đầu của chính mình đấy!"
Lưu Ngọc nói rõ thưởng phạt, ân uy song hành, thưởng phạt phân minh.
Sau khi dứt lời thì hắn phóng ra một tia linh áp, áp bức trên người Lâm Đại Dũng khiến cho gã ta không tự chủ được mà ngã quỵ ở trên mặt đất.
"Cẩn tuân mệnh lệnh của Lưu tiên sư, tiểu nhân nhất định dốc hết toàn lực mỗi này nộp lên đủ số quặng, bất kể có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng quyết hoàn thành nhiệm vụ mà tiên sư dặn dò!"
Lâm Đại Dũng quỳ trên mặt đất vui vẻ nhận mệnh lệnh, dáng vẻ rất cẩn trọng, gã biết rõ điểm quan trọng là ở đâu, nếu như mỗi ngày đào không đủ quặng vậy thì vinh hoa phú quý không cần bàn đến nữa, mạng nhỏ cũng khó mà giữ được.
"Được rồi, ngươi có thể lui xuống."
Lưu Ngọc thấy vậy thì lại dặn dò vài câu sau đó phất tay để Lâm Đại Dũng xuống.
Hắn không dự định tham dự sâu vào việc quản lí mỏ quặng, chỉ cần sản xuất đủ số lượng quặng mỗi tháng là được.
Kể cả thủ đoạn quản lý mỏ quặng của Lâm Đại Dũng, hoặc là tàn khốc hoặc là dụ dỗ cũng không cần quá để ý tới.
Từ lúc bắt đầu tu tiên năm mười hai tuổi đến nay cũng đã gần mười năm, Lưu Ngọc đã học xong rất nhiều, thay đổi cũng rất nhiều.
Thu được rất nhiều mà cũng mất đi rất nhiều.
Hắn trở nên ngày càng thích ứng với Tu Tiên giới tàn khốc này, so với kiếp trước đã thay đổi hoàn toàn, tất cả đều vì để sự nghiệp tu tiên đi được xa hơn.
Ánh mắt của Lưu Ngọc một lần nữa rơi vào trên người của bốn người, hắn dặn dò một ít chuyện nhỏ sau đó giải tán mấy người, để cho bọn họ bắt đầu công việc của mình.
Để lại một mình Ngũ Xương, chờ mấy người kia đi xa thì vỗ vai hắn khá thân cận, lời nói sâu xa:
"Ngũ sư đệ, nếu như thật sự gặp phải tu sĩ phe địch mà không thể nào địch lại được vậy thì cứ lấy tính mạng làm trọng."
"Núi xanh vẫn còn, không sợ không có củi đốt!"
Giọng nói của hắn thành khẩn, trong lời nói lại rất thân cận, giống như là bạn già lâu năm vậy.