Chương 78: Tử Mẫu Truy Hồn Đao(2)

Trong lòng đã đưa ra quyết định, Lưu Ngọc không do dự nữa, từ túi trữ vật lấy ra năm trăm năm mươi khôi Linh Thạch để trên bàn, thu Ô Thiết thuẫn vào túi trữ vật.

Cân nhắc giá cả của Tử Mẫu Truy Hồn đao, suy nghĩ cẩn thận, Lưu Ngọc lần này định lấy một cây Linh dược ra đổi, phần thiếu còn lại dùng Linh Thạch bù vào, cho dù bỏ nhiều Linh Thạch hơn một chút cũng không sao, thật sự không được cũng chỉ có thể nhịn đau mà từ bỏ.

Lưu Ngọc từ túi trữ vật lấy ra một chiếc hộp bằng ngọc tinh tế để trên bàn, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ngọc ra: “Đỗ tiền bối mời xem, tại hạ dùng cây Linh dược ngẫu nhiên có được này để đổi lấy Tử Mẫu Truy Hồn đao thì sao?”

Trong chiếc hộp ngọc là một cây Linh dược hai trăm năm hiếm có.

Đỗ Kinh Sơn để ly trà xuống, thần sắc hơi lay động cầm chiếc hộp ngọc lên quan sát kỹ càng, cuối cùng xác định đây là một cây Linh dược hai trăm năm, hơn nữa nhìn cành lá không hề tổn hao Linh khí, có thể thấy dược lực được bảo quản rất tốt.

Ông ta sau khi xác nhận xong thì để chiếc hộp ngọc xuống, khẽ vuốt bộ râu hỏi dò: “Hồng tiểu hữu, cây Linh dược này là hàng thật không sai, chỉ là so với giá trị của Tử Mẫu Truy Hồn đao vẫn không đủ, huống chi cục diện của tu tiên giới ở Sở quốc đang căng thẳng như này, giá của pháp khí tăng thêm mười hai mươi phần trăm cũng là chuyện bình thường, nếu ngươi có thể lấy ra thêm một cây Linh dược như vậy nữa thì cũng tương đối ngang ngửa rồi đấy.”

Lưu Ngọc nghe vậy thì khẽ cười khổ.

“Linh dược hiếm như này là tại hạ vô tình có được, chỉ có một cây này chứ lấy đâu ra cây khác nữa, như vậy đi, phần thiếu tại hạ bằng lòng dùng Linh Thạch bù vào, nếu thật sự không được vậy tại hạ chỉ có thể từ bỏ mà thôi.”

Đỗ Kinh Sơn hơi trầm ngâm, pháp khí cực phẩm cũng nỡ từ bỏ, xem ra tiểu tử này chỉ có một cây Linh dược này rồi, ước chừng giá trị của pháp khí cực phẩm và Linh dược, ông ta hơi cân nhắc, đưa ra một cái giá cao hơn bình thường một chút:

“Nể tình cây Linh dược này cũng hiếm có, được rồi, tiểu hữu thêm vào năm trăm Linh Thạch nữa thì Tử Mẫu Truy Hồn đao này ngươi lấy đi.”

Lưu Ngọc nghe vậy tên mặt lộ vẻ không nỡ, cuối cùng cắn răng, khó khăn lấy năm trăm khôi Linh Thạch từ túi trữ vật giao cho ông ta, rồi nhanh chóng thu Tử Mẫu Truy Hồn đao vào túi trữ vật, sau đó mới nói:

“Đa tạ Đỗ tiền bối đã đồng ý.”

Tuy hắn có hơi nghi ngờ về giá, nhưng không có biểu hiện ra, có Tiên Phủ trợ giúp, Linh Thạch đối với hắn mà nói đã không quan trọng nữa.”

“Tiểu hữu còn trẻ thì đã trở thành đệ tử nội môn của Nguyên Dương Tông, ra tay cũng nhanh gọn như vậy, tiền đồ không thể lường trước được.”

Đỗ Kinh Sơn vỗ nhẹ vào vai Lưu Ngọc, bộ dạng tán thưởng, sảng khoái nói, chỉ là sâu trong ánh mắt lại vụt qua một tia tham lam.

“Đâu có đâu có, ta đâu đáng được Đỗ tiền bối khen ngợi như vậy, tại hạ chẳng qua chỉ là miễn cưỡng bước vào được Luyện Khí hậu kỳ, cách Trúc Cơ kỳ còn xa xôi vô cùng, thật sự xấu hổ không dám nhận.”

Lưu Ngọc làm ra tỏ sửng sốt, dường như không hề nghi ngờ hành vi đột nhiên thân cận quá mức của Đỗ Kinh Sơn, sau đó nói tiếp:

“Nếu mục đích quan trọng nhất đến phường thị Lưu Vân lần này đã hoàn thành, Đỗ tiền bối, vậy tại hạ cáo từ trước, ta còn phải về tông chuẩn bị do có thể phải đối mặt với chiến tranh.”

Tùy ý tìm một cái cớ chuẩn bị cho cuộc chiến mỏ quặng Linh Thạch, Lưu Ngọc nói lời cáo từ.

Tuy còn muốn mua một ít phù lục và đan dược khôi phục pháp lực nhưng hắn không định mua ở Tụ Bảo Lâu nữa, dù sao đã ở đây tiêu tốn hơn một ngàn khối Linh Thạch kèm một cây Linh dược hiếm, vượt gia cảnh của đệ tử nội môn bình thường, nếu còn lộ ra tài phú nữa, khó tránh sẽ khiến người khác thèm khát mà làm liều!

“Nếu đã như vậy, vậy ta cũng không giữ Hồng tiểu hữu nữa, nếu tiểu hữu sau này còn muốn pháp khí tinh phẩm, cứ việc tới Tụ Bảo Lâu, tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng.”

Đỗ Kinh Sơn đứng dậy tiễn khách, cười híp mắt nói, gã cũng không có níu kéo.

Lưu Ngọc cất bước đi ra khỏi Tụ Bảo Lâu, lần nữa xuất hiện trên con đường phồn hoa, lúc này túi trữ vật chỉ còn vẻn vẹn hơn hai trăm khôi Linh Thạch, nhưng mua một ít phù lục và đan dược khôi phục pháp lực chắc là đủ rồi.

Bởi vì nguyên nhân tình hình căng thẳng của tu tiên giới ở Sở quốc, phàm là vật phẩm có liên quan tới chiến đấu, có thể nâng cao tu vi thực lực thì đều tăng giá, khiến tu sĩ bình thường và các tán tu xót xa không nói thành lời.

Sau khi rời khỏi Tụ Bảo Lâu thì Lưu Ngọc dọc theo phường thị Lưu Ngọc đi dạo hai vòng, dựa theo mấy cách trên “Ma tu yếu lược” xác định không có ai theo dõi thì mới ở mấy cửa tiệm mua phù lục và đan dược.