“Ở tu tiên giới tàn khốc này, bản thân yếu ớ chính là một loại bi ai, một loại tội lỗi, bởi vì không biết khi nào ở đâu sẽ bị tu sĩ cao giai nào đó đi qua thuận tay đập chết.”
“Tu sĩ cấp thấp không có quyền quyết định vận mệnh của mình, vận mệnh của bọn họ mãi mãi chịu sự ảnh hưởng của tu sĩ cao giai.”
“Khi yếu ớt, hèn mọn quỳ gối muốn dùng mọi cách bảo vệ mình không bị tổn thương, đây chỉ là một loại thủ đoạn, thủ đoạn gắng sức sinh tồn tiếp.”
“Khi yếu ớt thì nên cố gắng khiêm tốn, nghĩ mọi cách khiến mình trở nên lớn mạnh, cố gắng gia tăng thực lực, chứ không phải ôm tâm lý may mắn, cầu xin sự thương hại của tu sĩ cao giai.”
“Mạnh mẽ có thể dựa vào, yếu ớt cũng có thể lợi dụng!”
Nhìn lưu quang biến mất ở chân trời, trong lòng Lưu Ngọc vụt qua nội dung trong “Ma tu yếu lược”, cuối cùng thu hồi ánh mắt.
Ảnh hưởng mà “Ma tu yếu lược” mang tới cho Lưu Ngọc lớn hơn trong tưởng tượng, quyển sách này phơi bày sự thật tàn khốc của Tu Chân Giới, không mang một chút tình cảm nào.
Hùa theo ý người là một loại thủ đoạn, mục đích là để bản thân tránh được chiến tranh, có nhiều thời gian hơn để tu luyện một loại thủ đoạn cần thiết khác. Nội tâm của Lưu Ngọc bình lặng như nước không một gợn sóng.
Ở dưới ánh nắng hắn hơi nheo mắt lại, đồng tử trở nên xa xăm.
Hắn vật lấy ra Cự Mộc kiếm từ trong túi trữ vật, dựa theo ấn tượng trong ký ức mà bay về phía Thanh Linh phong.
Dưới ánh nắng vàng thiêu đốt, đi xuyên qua những dãy núi dài, thỉnh thoảng trong những ánh sáng vụt qua thấy được gương mặt xa lạ, nhanh chóng tới gần lại trong nháy mắt đi xa, bọn họ chẳng qua chỉ là khách qua đường xa lạ, vụt qua trong đường đời của hắn.
Sau khi bay khoảng một canh giờ, Lưu Ngọc đã tới Thanh Linh phong.
Linh mạch của Thanh Linh phong đạt tới nhất giai cực hạn, so với Linh khí của Thanh Mộc phong ở ngoại môn thì nồng đậm gấp đôi, tu sĩ sống ở đây ngược lại ít hơn rất nhiều, thỉnh thoảng gặp được một hai người cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn nhau mà không có ý làm quen.
Dựa theo vị trí đánh dấu trong cuốn trục đó của Tống Vụ Điện, Lưu Ngọc đã tìm được động phủ mới.
Diện tích của động phủ mới này lớn hơn rất nhiều, mở ở trong núi, có năm sáu phòng trống, phòng luyện công, phòng luyện đan… đều lớn hơn gấp mấy lần căn nhà gỗ nhỏ lúc đầu, trong động phủ đầy đủ đồ đạc, không có thiếu thốn gì cả.
Đáng tiếc chiến sự nổ ra, hắn sắp phải đến biên cảnh Thanh châu, không có bao nhiêu thời gian yên ổn ở nơi này rồi.
Lưu Ngọc sắp xếp đơn giản động phủ một phen, sau đó lợi dụng Tiên Phủ thúc dục mấy cây Linh dược rồi sử dụng bí thuật dịch dung trong “Ma tu yếu lược”, ngụy trang một phen, sau đó mới rời khỏi động phủ.
Bảy ngày sau thì phải rời khỏi tông môn, đến lúc đó thì không có môi trường yên tĩnh để tu luyện nữa, nếu thật sự tới lúc tình hình hỗn loạn, tên tuổi của Nguyên Dương Tông không tiện dùng nữa, vậy thì chỉ có thực lực của chính mình mới là đáng tin nhất.
Bảy ngày ngắn ngủi ngồi thiền tu luyện cũng không gia tăng được bao nhiêu tu vi, còn không bằng chuẩn bị một ít pháp khí phù lục, tăng thêm một chút thực lực.
Lưu Ngọc sau khi dịch dung thì điều khiến Cự Mộc kiếm bay về phía phường thị lớn nhất tông môn, do nằm trong tông môn, không cần lo lắng có người giết người đoạt bảo vật, cho nên sau khi dịch dung thì nhanh chóng bay đi, không lo lắng tài sản bị lộ ra.
Tuy có thân phận của Luyện Đan Sư che đậy, nhưng hắn vẫn không muốn bị người khác biết được quá nhiều nội tình.
Phường thị Lưu Vân, một trong mấy phường thị có tiếng trong Nguyên Dương Tông, ở trong đám đệ tử Luyện Khí kỳ coi như là khá nổi tiếng.
Lưu Ngọc đi trên con đường phồn hoa, tu sĩ qua lại đều mặc quần áo của Nguyên Dương Tông, đại đa số là đệ tử ngoại môn mặc áo bào xám, đệ tử nội môn chỉ có lác đác vài người.
Khi Lưu Ngọc mặc quần áo trắng đi qua, còn thu hút được mấy nữ tu dung mạo không tệ ngước mắt nhìn rồi nhẹ giọng chào hỏi, có lẽ chỉ cần hắn mở miệng, có thể dễ dàng làm quen trở thành bạn bè, buổi tối cùng nhau bàn luận “kinh nghiệm tu hành”.
Lưu Ngọc mặt mày không cảm xúc quan sát cửa tiệm xung quanh, đi mãi, cuối cùng chọn được một cửa tiệm kinh doanh tấp lấp, lượng người ra vào rõ ràng khá nhiều, hắn đã đi vào một tòa lầu các ba tầng tên là “Tụ Bảo Lâu”.
Kinh doanh của Tụ Bảo Lâu ở phường thị này xem như là một trong mấy cửa tiệm khá tốt, tiếng tăm trong đệ tử cấp thấp luôn không tồi.
Sau khi đi vào thì nhìn thấy trước mỗi quầy đều có tốp hai tốp ba tu sĩ đang chọn vật phẩm mình muốn, thỉnh thoảng nhìn trúng đồ tốt nào đó, đang thấp giọng trao đổi với người làm trong tiệm.