Chương 52: Nghiêm Quần sư tỷ(2)

"Lần này ta là tới phường thị Gia Thái là vì tham gia hội đấu giá, muốn đem Dưỡng Nhan Đan mua tới tay rồi đem đến làm lễ vật mừng thọ một trăm tuổi của cô cô.”

Nghiêm Quần Nhi tâm tư đơn thuần, đối với đồng môn Lưu Ngọc trượng nghĩa xuất thủ cứu giúp không cảnh giác gì, đem nguyên do một năm một mười nói ra, chẳng qua lúc nói đến đoạn mình vụng trộm chạy đến thì cái miệng nhỏ chu ra cảm thấy có chút không ổn.

"Sư đệ ta đã phát Truyền m Phù cho cô cô, nàng chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ chạy đến ngay, chúng ta cứ ở chỗ này chờ một chút đi."

Lưu Ngọc đối với việc này không có dị nghị, hắn tìm mấy cây củi khô ráo chất thành một đống, sau đó trong tay bấm một cái pháp quyết, một tia hỏa diễm nhàn nhạt từ đầu ngón tay bốc lên, rơi vào bên trên củi khô thì bắt đầu cháy rừng rực, chiếu sáng xung quanh, xua tán đi hắc ám.

Nơi đây cách phường thị Gia Thái hơn trăm dặm, ngoại trừ Hắc Bạch Song Sát đã rời đi thì trong tình huống bình thường sẽ không có tu sĩ nào đi ngang qua, cho dù là có một hai tán tu bay qua thì Lưu Ngọc hiện tại cũng không để vào mắt huống hồ ở đây lại không chỉ có mỗi mình hắn.

Nghiêm Quần Nhi từ phường thị Gia Thái một đường bị truy đuổi đến nơi đây, dây dưa thời gian lâu như vậy pháp lực đã cạn kiệt, sau khi chào hỏi vài tiếng thì nàng ta khoanh chân ngồi ở một bên, lấy từ túi trữ vật ra mấy viên đan dược sau đó vận chuyển công pháp khôi phục pháp lực đã tiêu hao.

Lưu Ngọc thấy nàng ta có thể yên tâm như thế đối với một sư đệ chỉ vừa gặp mặt một lần đã có thể quay lưng về phía mình thì vô cùng kinh ngạc, sau đó hắn khẽ lắc đầu không suy nghĩ gì nhiều nữa mà khoanh chân ngồi bên cạnh đống lửa, thần thức quét về phía hắc ám tứ phía, cảnh giác kẻ địch đã rời đi có thể quay lại, hộ pháp cho Nghiêm Quần.

"Tách tách!"

Bên trong đống lửa thỉnh thoảng truyền lại một tiếng nổ vang, nửa canh giờ trôi qua rất nhanh.

Nghiêm Quần Nhi khôi phục pháp lực, đi đến bên cạnh đống lửa, nàng ngồi xổm ở bên cạnh đống lửa hai tay ôm đầu gối, nhẹ nhàng bĩu môi, cặp mắt sáng sủa xuất thần nhìn chằm chằm vào ngọn lửa thiêu đốt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Lưu Ngọc kiếp trước cũng trải qua mấy lần tình yêu nam nữ, thậm chí xém chút nữa đi vào cái cung điện kia, thế nê hắn đương nhiên biết rõ loại anh hùng cứu mỹ nhân này dễ dàng đoạt được tâm tư của thiếu nữ như thế nào.

Chẳng qua hắn lúc này chỉ là một tên tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ, là tầng chót bên trong tầng chót nhất của Tu chân giới, ăn bữa nay lo bữa ngày mai hoàn toàn không có loại ý nghĩ kia, hắn ra tay giúp đỡ chẳng qua phần lỡn là xuất phát từ cân nhắc ở trên phương diện lợi ích, phần nhỏ là do tình đồng môn.

Huống hồ đi tới thế giới này sức mạnh đều do bản thân tạo nên, đại thần thông giả lúc vung tay nhấc chân có thể dời sông lấp biển thì Lưu Ngọc không cam lòng để bản thân trăm năm sau hóa thành một nắm đất vàng mà không để lại tiếng tăm gì.

Lưu Ngọc muốn đạt tới cảnh giới càng cao hơn, truy tìm trường sinh thậm chí vĩnh sinh, đem vận mệnh nắm giữ vững vàng ở trong tay của mình, thậm chí mở ra bí ẩn của Tiên Phủ, ngắm nghía thật kỹ một chút thế giới xinh đẹp này! Tìm đến con đường xuyên không trở về! Lúc này hắn căn bản không có ý nghĩ về khoản yêu đương, chỉ có duy nhất quyết tâm theo đuổi đại đao.

Các loại tâm tư tạo nên từng gợn sóng nhỏ ở trong lòng của Lưu Ngọc, sau cùng lại dần bình tĩnh trở lại.

Lưu Ngọc vẻ mặt bình tĩnh, thấy Nghiêm Quần Nhi đã khôi phục pháp lực liền lấy ra hai khối Linh Thạch cầm trong tay, bắt đầu hấp thu luyện hóa linh khí trong đó, bổ sung pháp lực đã tiêu hao.

Lúc này một nam một nữ đều không nói lời nào, đống lửa bên cạnh dần dần có một loại bầu không khí mập mờ tại lan tràn.

Nghiêm Quần Nhi dùng khóe mắt lén nhìn đánh giá vị sư đệ này, ánh mắt hắn thâm thúy xa xăm, làn da hơi trắng, tướng mạo bình thường, lại có một loại khí chất ung dung tự tin, khiến cho mình tim đập rộn lên, nghĩ đi nghĩ lại Nghiêm Quần Nhi mà dùng tay xoắn từng lọn tóc, một vệt đỏ ửng hiện lên trên gương mặt.

Bất quá cái mập mờ ngắn ngủi này cũng không tiếp tục bao lâu đã bị một đạo lưu quang ở chân trời xuất hiện đánh vỡ.

Kia là một thảm đỏ dài, rộng năm sáu trượng, xẹt qua trong trời đêm với quỹ tích như một cái ruy băng màu đỏ. Thảm đỏ có tốc độ nhanh như chớp trong nháy mắt đã đáp xuống mặt đất, thanh thế khá lớn thổi bay cả một đám lá rụng.

Bên trên thảm đỏ là một người mặc áo bào rộng nhìn không rõ dáng người, mặt như viên châu tròn hòn ngọc sáng, đuôi lông mày, khóe mắt có vài phần dáng vẻ thành thục, xem ra là dáng vẻ của một đạo cô ba bốn mươi tuổi. Đạo cô lúc này thần sắc lo lắng, sau khi nhìn thấy Nghiêm Quần Nhi bình an vô sự thì mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt bình tĩnh trở lại.