Chương 396: Dưỡng Thần đan

Chương 389: Dưỡng Thần đan

Một nữ tu mặc váy màu vàng nhạt, mang mặt nạ Phật Di Lạc, nhẹ nhàng nói, dứt lời lập tức lấy hai bình ngọc màu xanh đặt lên bàn.

Trong Linh Giác của Lưu Ngọc, trên người cô nương này có khí tức cực kỳ cường đại, cứ nhìn một thân Linh áp quanh người đã đạt tới trình độ Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, dù là tu sĩ mặt vàng cũng yếu hơn nàng ta.

"Trứng Hàn Thiên Ưng", "Linh dịch Băng Hỏa", "Huyền Quang Hàn dịch", "Tam Dương Chi Tinh".

Ánh mắt của hơn mười vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều dựng lại trên bốn bảo vật này, nhất là ba Linh vật sau còn có trợ giúp cho việc ngưng kết Kim Đan, càng khiến ánh mắt của bọn họ nóng rực vô hạn.

Nếu không phải nơi này là Vọng Nguyệt Thành, hơn nữa còn có tu sĩ Ngô gia trấn giữ, thêm nữa là những người xuất ra những Linh vật này đều là người có tu vi cường đại, chỉ sợ đã sớm có không ít tu sĩ vội vàng ra tay tranh đoạt.

Vốn muốn từ chối Ngô Duy Quang, nghe thấy lại có tu sĩ xuất ra Linh vật muốn tiến hành trao đổi, trong lòng tu sĩ mặt vàng vô cùng vui mừng.

Hắn ta nhanh chóng nhìn về phía người lên tiếng, sau đó ánh mắt vẫn luôn qua lại giữa Ngô Duy Quang và nữ tu váy vàng, dường như đang suy nghĩ cái gì đó..

Thật ra tu sĩ mặt vàng muốn kéo dài thêm chút thời gian, nhìn xem có người nào lại ra giá gì không.

Mặc dù Huyền Quang Hàn dịch và Tam Dương Chi Tinh là hai loại Linh vật kết đan, cộng lại gia tăng xác suất thành công lên thành năm phần, nhưng hắn ta vẫn còn chưa thấy đủ, ôm tâm lý may mắn, muốn nhìn thử xem còn tu sĩ nào xuất ra Linh vật tốt hơn hay không.

Ngay trong lúc yên tĩnh như vậy, chỉ chừng khoảng mười cái hít thở qua đi.

Thấy tu sĩ mặt vàng mãi vẫn chưa quyết định, Ngô Duy Quang nhướng mày, mặt mày bình tĩnh mở miệng nói:

"Phải chăng đạo hữu đã suy nghĩ kỹ?"

"Thời gian của các đạo hữu đều rất quý giá, đạo hữu vẫn nên nhanh chóng đưa ra quyết định cho ổn thỏa."

Giá trị Linh vật mà hắn ta và nữ tu váy vàng đưa ra có sự chênh lệch lớn, ai hơn ai kém chỉ nhìn là biết, loại tình huống này trứng yêu thú dĩ nhiên không thể tới tay hắn ta, đã không có lợi ích để nói thì dĩ nhiên không cần khách khí và lãng phí thời gian làm gì.

Thấy không còn tu sĩ nào muốn lấy ra vật trao đổi nữa, trong lòng tu sĩ mặt vàng hơi thất vọng, lúc này nghe Ngô Duy Quang thúc giục cũng thấy không thể kéo dài nữa.

"Xin trả lễ cho Ngô đạo hữu, tại hạ xin trao đổi cùng vị tiên tử này."

Lời nói vừa rơi xuống, tu sĩ mặt vàng cầm lấy trứng yêu thú đưa tới chỗ nữ tu mặc váy vàng.

Dù sao cái này chỉ là một hội trao đổi nhỏ, có thể lấy ra ba loại Linh vật phụ trợ kết đan cũng đã khá tốt rồi.

Nữ tu váy vàng tiếp nhận trứng yêu thú, đồng thời lấy hai bình ngọc chứa Linh vật ném qua, bị người kia dùng pháp lực hút vào trong tay.

Ngô Duy Quang thấy vậy cũng không tức giận, thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười mỉm, dù sao hắn ta cũng không tổn thất cái gì.

Huống chi trứng yêu thú có vào tay cũng cần một thời gian dài tu bổ tài nguyên mới có thể trưởng thành, nửa đường nếu có xuất hiện sai lầm gì, vậy đúng là sẽ thấy máu mà chẳng có ích.

Đợi tu sĩ mặt vàng và nữ tu váy vàng kiểm nghiệm thật giả xong, biểu thị đều không có vấn đề gì, lần giao dịch này cũng coi như hoàn thành.

Lại đến phiên một tu sĩ khác xuất ra bảo vật trao đổi, đồng thời đưa ra yêu cầu giao dịch.

Nhìn thấy trứng Hàn Thiên Ưng và Linh vật phụ trợ kết đan đều bị thu vào túi trữ vật, trong lòng Lưu Ngọc tiếc nuối không thôi, nhưng cũng không có ý nghĩ "Lớn gan".

Mấy tu sĩ vừa giao dịch có tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực cao cường không dễ để ra tay.

Nếu mình không lấy ra được át chủ bài phù bảo, chỉ sợ với cảnh giới trước mắt của mình cũng chẳng thể có hy vọng chiến thắng.

Nhưng có thể tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ, mình có át chủ bài, sao có thể đảm bảo tu sĩ không có át chủ bài lợi hại hơn đâu?

Động thủ thì nguy hiểm quá nhiều, cho nên ý nghĩ này chỉ vẻn vẹn lóe lên trong lòng Lưu Ngọc một cái rồi biến mất, sau đó là từ bỏ.

Nói cho cùng, vẫn là vấn đề thực lực.

Thực lực tương đối mạnh sẽ xuất kích ra quyền nặng, hoặc cưỡng ép giao dịch hoặc cướp đoạt của người, thậm chí có thể giết người rồi cướp bảo vật, không cần kiêng nể gì.

Thực lực tương đối yếu thì phải khiêm tốn làm việc, tham sống sợ chết cũng không đáng xấu hổ.

Cẩn thận vững vàng là thứ đầu tiên, cố gắng không khiến các tu sĩ khác chú ý tới.

Thời gian dần trôi qua, có tu sĩ đi chuyến này không tệ, đổi được bảo vật mình cần, cũng có tu sĩ không thu được gì, thất vọng không thôi.

Rốt cuộc, đợi tới khi tu sĩ bên cạnh hoàn thành trao đổi xong, đến phiên Lưu Ngọc.

Hắn đứng dậy, hờ hững đặt mấy bình ngọc lên bàn.

"Hai bình Thanh Nguyên đan, ba bình Tinh Nguyên đan, trong đó Thanh Nguyên đan là chế tác từ phương pháp cổ, dược lực càng mạnh hơn, đối với Trúc Cơ sơ kỳ cũng có hiệu quả cực tốt."

"Đổi với các loại đan phương tăng tiến tu cho Trúc Cơ kỳ, hoặc đan phương có hiệu quả đặc biệt cũng được."

"Hoặc là công pháp luyện thể cũng được, yêu cầu ít nhất là có thể tu luyện tới đỉnh phong Trúc Cơ hậu kỳ, đồng thời cũng không có thiếu hụt quá mức."

Lưu Ngọc ôm tay trước ngực, lời nói bình tĩnh truyền khắp bốn phía, mặc dù chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng không hề luống cuống.