Chương 39: Hội đấu giá ngầm(5)

Nhất thời, mọi người trong đại sảnh đều vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, không thể đoán ra được Lưu Ngọc là thần thánh phương nào.

Tên tu sĩ mặc nho sam trừng mắt nhìn Lưu Ngọc hàm ẩn vẻ tức giận, thấy Lưu Ngọc thờ ơ, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, không còn cách nào khác đành tiếp tục báo giá.

"Năm trăm sáu mươi khối Linh thạch!"

"Sáu trăm khối Linh thạch!"

Lưu Ngọc không hề nể nang, cực kỳ khí thế, trực tiếp nâng giá lên thành sáu trăm khối Linh thạch, lộ vẻ quyết tâm phải thắng bằng được.

Tên tu sĩ mặc nho sam nhìn chòng chọc vào Lưu Ngọc, cuối cùng từ bỏ việc báo giá.

"Chúc mừng vị đạo hữu đây đã lấy được viên Hoàng Long đan này, đạo hữu có thể tiến hành nhận hàng tại Thiên Điện bất cứ lúc nào."

Mặt Cơ Quảng Lâm đỏ bừng, cười nói.

Lưu Ngọc đi đến Thiên Điện giao nộp Linh thạch và lấy Hoàng Long đan, mục đích của chuyến đi lần này đã đạt được, nhưng tiếc là hắn không thể rời đi giữa chừng, vì vậy đành phải quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Thời gian dần trôi qua, từng món bảo vật được hét với giá cao.

"Một viên Dưỡng Nhan đan."

"Chắc các vị đạo hữu đã từng nghe đến đại danh của Dưỡng Nhan đan, đúng thế, mặc dù nó không thể duy trì tuổi xuân mãi mãi, nhưng lại có thể giúp trì hoãn sự lão hóa của dung nhan, giữ gìn vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp."

"Cho dù là thứ mà các đạo hữu ở đây cần hay là mua cho nữ tử mình mến mộ thì chắc chắn đều rất đáng giá."

"Bắt đầu đấu giá Dưỡng Nhan đan bằng năm trăm khối Linh thạch, mỗi lần tăng giá không được ít hơn hai mươi khối Linh thạch!"

Cơ Quảng Lâm hét lớn, nỗ lực kích thích tâm tình các tu sĩ.

"Năm trăm hai mươi khối Linh thạch!"

"Năm trăm tám mươi khối Linh thạch!"

Dù Dưỡng Nhan đan không thế giúp tịnh tiến pháp lực nhưng lại có tác dụng rất lớn trong việc làm chậm quá trình lão hóa dung nhan, là một trong những đan dược mà các nữ tu sĩ ao ước. Nhưng Dưỡng Nhan đan này vô cùng quý giá, không dễ luyện chế nên giá cả cũng vì thế mà rất xa xỉ, không phải nữ tu Luyện Khí bình thường nào cũng có khả năng mua được.

Cùng với âm thanh báo giá, giá của Dưỡng Nhan đan đã đột phá và cán mốc bảy trăm đại quan, rất gần tới giá của pháp khí cực phẩm.

Cũng cần nói thêm là Dưỡng Nhan đan không thể giúp tăng pháp lực và tu vi mà chỉ có thể làm chậm quá trình lão hóa của dung nhan, thật sự không biết vì sao những nữ tu này lại bất chấp như vậy.

Lưu Ngọc nhìn thấy cảnh này, lòng có hơi không nói nên lời.

Lúc này, nữ tu đeo mặt nạ thỏ bên cạnh hắn nắm chặt hai tay thành quyền, nàng ta đứng dậy tham gia vào cuộc tranh đoạt khốc liệt.

Cùng với thanh âm lanh lảnh và dáng người mảnh mai kia, Lưu Ngọc đoán tuổi của nữ tử này không lớn lắm, chẳng lẽ là một "cô bé".

"Tám trăm khối Linh thạch."

Ngực nàng ta chậm rãi phập phồng, hai tay vừa nắm chặt lại thả ra, hiển nhiên là vô cùng gấp gáp.

Nàng ta bất chợt dậm nhẹ chân một cái, báo một cái giá khiến kẻ khác kinh ngạc, thu hút rất nhiều tu sĩ trong đại sảnh phải ghé mắt nhìn sang.

...

Lưu Ngọc hơi thấy bất đắc dĩ, vốn hắn vẫn luôn muốn khiêm tốn quan sát cuộc đấu giá cho đến khi kết thúc, chưa bao giờ nghĩ bởi vì sự "hào phóng" của nữ tu bên cạnh lại làm liên lụy đến hắn cũng nhận được không ít sự quan tâm của bao người.

Khi Dưỡng Nhan đan đã đạt đến ngưỡng tám trăm khối Linh thạch thì cũng không còn ai tranh đoạt nữa, xem ra giá cả quá cao đã khiến một số nữ tu "tỉnh táo" lại rất nhiều.

Lúc Cơ Quảng Lâm lộ ra vẻ mặt tươi cười tuyên bố chủ sở hữu của viên Dưỡng Nhan đan này, nữ tu mặt nạ thỏ mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi trở lại ghế.

Có điều nàng ta nhanh chóng đứng dậy lần nữa, nhanh nhẹn nện bước đi đến Thiên Điện để tiến hành giao dịch viên đan dược có giá trị bằng một pháp khí cực phẩm.

Lưu Ngọc tinh ý nhận ra rất nhiều ánh mắt đầy vẻ tham lam đang nhìn về phía bóng lưng thiếu nữ.

Hắn thầm lắc đầu, cũng đúng, chắc chắn có rất ít kẻ có thể bỏ ra tám trăm khối Linh thạch để mua viên Dưỡng Nhan đan này, theo Ma tu yếu lược mà nói thì quả thực là một con "cừu béo" hiếm thấy, con mồi chất lượng cao nhường này thường sẽ thu hút mấy tên thợ săn tiến hành tranh đấu ác liệt.

Hắn chợt bừng tỉnh, như thấy một sinh mạng mong manh biến mất.

Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc yên lặng cười.

"Bản thân mình cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ mà lại đi cảm khái nhiều như vậy làm gì? Đâu liên quan đến mình chứ? Thế giới tu chân này vốn dĩ đã tàn khốc như vậy rồi!"

Lưu Ngọc hờ hững quan sát hết thảy mọi chuyện, thu lại tâm tư đang đi xa, gợn sóng lăn tăn trong nội tâm cũng nhanh chóng biến mất, yên lặng chờ cuộc đấu giá kết thúc.

Nếu đọc giả yêu thích truyện hãy thả tym, đẩy KP hoặc donate cho truyện để độc giả có động lực ra chương!