Chương 377: Hội trao đổi
Trừ cái đó ra, bên trong phòng còn có rất nhiều loại đồ trang trí, thậm chí còn có một giá vũ khí, trên đó bày mười tám món binh khí mới tinh.
Lưu Ngọc đánh giá bố cục của căn phòng này, không khỏi âm thầm gật đầu, hiển nhiên ở phương trang trí thì Giai Phẩm Cư đã bỏ không ít công sức.
Sau khi thần thức đảo qua xác định Linh trà không có vấn đề gì, hắn cầm chén trà đi đến bên tường, vừa thưởng thức trà vừa thưởng thức tranh chữ.
Không để hắn chờ đợi lâu, cửa gian phòng một lần nữa bị đẩy ra, một người thân mặc áo bào vàng, khuôn mặt lão luyện bước vào.
Người áo vàng vừa tiến vào thì nhìn thấy Lưu Ngọc đang thưởng thức tranh chữ, lập tức đi đến phía trước, mang theo nụ cười nói:
“Hoan nghênh đạo hữu đến Giai Phẩm Cư, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, xin hãy rộng lượng tha thứ.”
“Tại hạ họ Khưu tên Tông Hưng, là chủ sự ở Giai Phẩm Cư, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?”
Khưu Tông Hưng cũng là Trúc Cơ kỳ, địa vị hai bên đều bình đẳng, nhưng bởi vì Lưu Ngọc là khách, cho nên ngữ điệu của hắn ta có phần khách sáo.
“Tại hạ họ Hồng.”
Từ lúc Khưu Tông Hưng vào cửa, Lưu Ngọc đã phát hiện ra, nhưng lúc này nghe vậy hắn mới quay đầu lại, lời ít ý nhiều nói.
Hắn vẫn dùng tên giả kia, sơn môn Nguyên Dương Tông cách nơi này rất xa, hắn ngược lại không sợ bị người khác nghĩ đến.
“Ha ha, thì ra Hồng đạo hữu, ta thấy đạo hữu vừa rồi đứng ở bên này, chẳng lẽ đạo hữu cũng cảm thấy hứng thú với những bức tranh chữ này?”
Khưu Tông Hưng cười sảng khoái, sau đó mở miệng nói, nỗ lực tìm chủ đề để kéo gần khoảng cách lại hơn.
Hắn ta có vài phần thái độ lãnh đạm không hề để ý với Lưu Ngọc, Tu Tiên Giới loại người nào cũng có, hắn ta làm chủ sự nhiều năm như vậy, loại tu sĩ nào mà hắn ta chưa từng tiếp đãi qua?
“Chỉ nghiên cứu chút mà thôi.”
Lưu Ngọc cười nhạt, nói.
Kiếp trước hắn kỳ thực thích tranh chữ cổ, kỳ trân dị bảo, nhưng không có tiền để mua, kiếp này hắn chấp nhất với trường sinh, đối với sở thích trước đây này đã hơi phai nhạt.
“Hồng đạo hữu kia nên xem thật kỹ một chút, mặc dù bộ “Giao Phục Hoàng Tuyền đồ” này chỉ là một bộ tác phẩm phỏng chế, nhưng cũng có một chút thần vận của tác phẩm chân chính.”
“Bức họa “Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ" chân chính, nghe nói là do một vị đại năng giả họ Phương trong thời thượng cổ sau khi giết rồng đã vẽ ra, khí thế hào hùng ẩn chứa đạo vận, đáng tiếc là nó đã thất truyền.”
Nghe thấy Lưu Ngọc cũng thích tranh chữ, tinh thần Khưu Tông Hưng phấn chấn, lập tức chỉ vào một trong những bức họa trên tường nói.
Hắn ta miệng lưỡi lưu loát kể chuyện thao thao bất tuyệt, nói bản thân có được bức họa này không dễ dàng cỡ nào, nói chính phẩm “Giao Phục Hoàng Tuyền đồ” đã thất truyền, nói đến rồi lại vô cùng tiếc hận.
Lưu Ngọc tự động lọc ra lời nói của Khưu Tông Hưng, nhìn lại bức họa kia, quả thật khí thế hào hùng như núi cao, Giao Long trông sống động như thật khiến cho người ta có một loại cảm giác nhỏ bé không nói nên lời.
Đáng tiếc cuối cùng là một vật chết.
Lưu Ngọc nhìn một hồi, mặc dù trong lòng có chút yêu thích, nhưng hắn vẫn thu hồi ánh mắt.
Khưu Tông Hưng dường như vất vả lắm mới gặp được tu sĩ cùng yêu thích tranh chữ, hơn nữa còn là tu sĩ cùng cảnh giới, cho nên hắn ta có hơi hưng phấn, có vài phần nói mãi không hết.
Lưu Ngọc thấy vậy thì khẽ nhíu mày, không thể không mở miệng ngắt lời nói:
“Khưu chủ sự, về chuyện tranh chữ cổ chúng ta có thể nói sau, bây giờ vẫn nên làm chính sự trước!”
Hắn là tới bán tài nguyên tu luyện, đương nhiên không muốn vì chuyện không có ý nghĩa mà lãng phí thời gian, Tu Tiên Giới vô tình khốc liệt, tu sĩ có chí trường sinh như hắn, không có bao nhiêu thời gian để thưởng ngoạn tranh chữ cổ.
“Khụ khụ, Hồng đạo hữu nói đúng, nên làm chính sự trước.”
“Vất vả lắm mới gặp được người đồng đạo, hứng thú đàm đạo của tại hạ nổi lên, đã khiến cho đạo hữu chê cười rồi.”
Lưu Ngọc nói một tiếng không sao, sau đó đi về phía bàn gỗ, đặt chén trà trên bàn, ngồi xuống một chiếc ghế thái sư.
Sau đó hắn tháo một chiếc túi trữ vật bên hông xuống, đẩy về phía Khưu Tông Hưng đã ngồi xuống đối diện, đồng thời hỏi:
“Giai Phẩm Cư hẳn là có thu tài nguyên tu tiên cấp thấp đúng không?”
Khưu Tông Hưng rót cho bản thân một chén Linh trà, nhận lấy túi trữ vật, nghe lời này thì không hề nghĩ ngợi mà trả lời:
“Thu, tất nhiên là thu.”
“Nếu đạo hữu bán tài nguyên này cho cửa tiệm, Giai Phẩm Cư cam đoan lấy giá thu bình thường trên thị trường để thu mua.”
“Hợp tác cùng có lợi, chúng ta tuyệt đối sẽ không để đạo hữu chịu thiệt.”
Đối với những lời như vậy, Lưu Ngọc từ chối cho ý kiến, hắn sớm đã quen từ lâu, dù sao ở trong lòng hắn nửa chữ hắn cũng không tin.
Hắn bình tĩnh không nói chuyện, chỉ ra hiệu cho hắn ta kiểm tra tài nguyên bên trong.