Chương 382: Pháp tu thể tu(3)

Chương 375: Pháp tu thể tu(3)

Đây đã là lần thứ ba tu luyện Tôn Thần diệu pháp trong hôm nay, lần tu luyện này hoàn thành, có nghĩa là việc tu luyện hôm nay đã kết thúc.

Sau khi có An Hồn thảo, chẳng những số lần tu luyện Tôn Thần diệu pháp mỗi ngày tăng từ một lần lên thành ba lần, mà hiệu quả tu luyện cũng được nâng cao.

Lúc này phạm vi của thần thức đã tiến bộ rõ ràng so với lần trước, một tháng qua đã tăng lên hai ba trượng.

Cứ tính như vậy, qua năm sáu năm nữa, thần thức của hắn có thể tăng lên đến phạm vi cực hạn sáu dặm của Trúc Cơ trung kỳ.

Lưu Ngọc mỉm cười, kiềm chế dục vọng muốn tiếp tục tu luyện, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Hắn đi đến bên cạnh bàn ghế gỗ trong đại sảnh rồi ngồi xuống, lấy ra một chiếc bình sức màu đen từ túi trữ vật, mở nắp bình và nhìn chất lỏng đục ngầu bên trong.

Lưu Ngọc nhướng mày, cái này căn cứ vào cách điều phối Dịch Dung dịch trong Ma tu yếu lược, mặc dù hiệu quả vô cùng tốt, nhưng bất kể là sử dụng bao nhiêu lần, hắn vẫn cảm thấy có chút ghê tởm.

Cố nén buồn nôn, dưới sự quan sát của thần thức, hắn bôi đều dung dịch bên trong lên mặt.

Chỉ chốc lát sau, tướng mạo ban đầu của Lưu Ngọc đã thay đổi, dịch dung trở thành một gã tu sĩ có làn da ngăm đen, mắt to mày rậm.

Tướng mạo còn bình thường hơn ban đầu, giống như một lão già đẩy xe bình thường ở thế tục, thả trong đám đông thì không hề dễ thấy.

Cho dù là Giang Thu Thủy quen thuộc nhất với hắn ở trước mặt, nàng ta chắc chắn cũng không thể nhận ra hắn từ ngoại hình, càng không cần nói đến những tu sĩ khác.

Khó khăn qua đi, hắn thu hồi Ẩn Linh thuật vẫn luôn được duy trì, khí tức tu vi và Linh áp quanh thân đột nhiên tăng cường một đoạn lớn, đạt đến trình độ cách Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong không xa.

Tướng mạo và tu vi đều khác với nguyên bản, như vậy người ngoài rất khó liên tưởng đến thân phận ban đầu.

Thần thức Lưu Ngọc quét toàn thân từ trên xuống dưới, xác nhận không có sơ hở nào thì mới thay một thân y phục xanh, sau đó rời khỏi lầu các.

Đến sát biên giới trận pháp của động phủ, hắn mở toàn bộ thần thức quan sát tình hình xung quanh động phủ, đợi lúc không có tu sĩ đi qua thì nhanh chóng rút người rời khỏi đình viện.

Trên mặt Lưu Ngọc không biểu hiện gì dị thường, trong lòng không hề gợn sóng, thần không biết quỷ không quỷ đi về chợ phía Đông.

Nếu như bây giờ mỗi năm tiêu hao lớn như vậy, như vậy tài nguyên tu luyện cấp thấp giá trị năm ngàn Linh Thạch mà hắn thu hoạch được từ Hoàng gia cũng không cần phải tiếp tục giữ lại, vẫn nên mau chóng đổi thành Linh Thạch cho thỏa đáng.

Với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, một lần xuất ra năm ngàn khối Linh Thạch lớn như vậy, hiển nhiên là không thích hợp, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường, cũng khó mạnh bạo như vậy.

Mạo hiểm xuất ra, nói không chừng sẽ bị cho là ma tu giết người đoạt bảo, sẽ gây ra sự chú ý.

Mặc dù ngũ đại tông môn Sở quốc trung lập, sẽ không bởi vì là ma tu mà có thành kiến, nhưng tùy tiện để tu sĩ thực lực nhỏ yếu thực hiện hành vi giết người đoạt bảo, không thể nghi ngờ là đã phá hủy trật tự, đây là điều ngũ đại tông môn không cho phép.

Cho nên ma tu phá hoại trật tự đều sẽ bị ngũ đại tông môn đuổi giết, một khi phát hiện sẽ lập tức nhận lấy sự trừng phạt nghiêm khắc, nếu Lưu Ngọc bị nhầm thành loại ma tu này, vậy thì hắn sẽ khó tránh rất nhiều phiền toái.

Với tính cách thận trọng trước sau như một của hắn, hắn đương nhiên đã sớm có biện pháp đối phó, trước khi đi hắn đã chia những tài nguyên kia thành ba phần, mỗi phần chỉ trị giá hơn một ngàn khối Linh Thạch, như vậy sẽ bình thường hơn rất nhiều.

Thiết lập bây giờ của hắn, là một tu sĩ Trúc Cơ thâm niên, bên hông treo thêm mấy cái túi trữ vật hạ phẩm, vậy thì sẽ không có kẻ ngu xuẩn không có mắt sẽ vì vậy mà chọc phải tu sĩ Trúc Cơ.

Bước chân không nhanh không chậm, sau nửa khắc đồng hồ, Lưu Ngọc đã đứng ở cửa ngõ chợ Đông phồn hoa nhất Vọng Nguyệt Thành.

Đi thêm hai bước nữa là đường phố nhộn nhịp nhất của chợ phía Đông, đứng ở lối vào đã có thể nhìn thấy sự thịnh vượng của con đường.

“Đa Bảo Các”, “Thiên Phù Các”, “Đan Hương Lâu”, “Thiên Công Điếm.”

Trên con đường phồn hoa nhất, cửa hàng thứ nhất và cửa hàng thứ hai bên trái lần lượt là Đa Bảo Các, Thiên Phù Các, cửa hàng thứ nhất và thứ hai bên phải là Đan Hương Lâu, Thiên Công Điếm.

Trong bốn cửa tiệm có tu sĩ lui tới không dứt, hơn nữa tu vi, khí độ dường như đều mạnh hơn những tu sĩ của những cửa tiệm khác.

Có thể sừng sững ở vị trí tốt nhất, cũng cho thấy rõ thực lực của bốn cửa tiệm này.

Có điều Lưu Ngọc đến đây chủ yếu là xử lý tài nguyên tu tiên cấp thấp, nhìn xem có thứ hắn cần hay không, ví dụ như đan phương Trúc Cơ kỳ và luyện thể các loại.

Đương nhiên không cần phải đi đến các cửa tiệm lớn, vì vậy hắn chỉ bình tĩnh nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, đi về phía một con đường khác.