Chương 367: Thưởng trà đàm phán

Chương 360: Thưởng trà đàm phán

"Thực sự là lỗi của Lưu mỗ khi chưa từng đến thăm, mong sư tỷ thứ tội."

Lưu Ngọc nghe vậy, lập tức thấp giọng trả lời, tỏ vẻ áy náy.

Hắn được Nghiêm gia chiếu cố nhiều như vậy mà không tới cảm tạ quả thật có chút không hay, bất luận như thế nào cũng là do hắn có chút sai sót.

Cứ như vậy sau khi đi được một đoạn, Lưu Ngọc suy nghĩ một chút, lại thấp giọng nói:

"Nhưng tại hạ cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ."

"Tư chất của Lưu Ngọc chỉ là Tam linh căn bình thường, đây cũng là điều bình thường trong tông môn không có gì lạ cả, nếu như không một lòng tu luyện, há chẳng phải ngay cả một tia hy vọng cuối cùng có thể chạm tới Kim Đan cũng không có hay sao?"

"Chỉ còn cách dành phần lớn thời gian và tinh lực trong suốt cuộc đời này để tu luyện mới có hy vọng chạm đến cảnh giới Kim Đan."

"Nếu như đã may mắn có thể bước lên tiên lộ, cuối cùng tại hạ tuyệt đối không cam lòng hóa thành một thứ tầm thường như một chiếc cốc hoàng thổ, cũng từng nghĩ tới phong cảnh đỉnh cao trên con đường tu tiên."

Lời nói của Lưu Ngọc thật giả lẫn lộn, nhưng câu cuối cùng của hắn lại là sự thật mà không có bất kỳ sự giả dối nào.

May mắn có thể đến được thế giới nơi trường sinh không phải là sự hư vô mờ ảo, nếu còn không thể lĩnh hội một chút phong cảnh trên cao nơi tiên lộ, chẳng phải là uổng phí một cơ hội nghịch thiên hay sao?

Đối với hắn đây là lần đầu tiên và rất có thể cũng là lần cuối cùng, hắn bày tỏ tâm tư chí hướng cũng như nguyện vọng của bản thân hắn trước mặt người khác.

Hai người nói chuyện nhưng bước chân không hề dừng lại dù chỉ một chút, mặc dù bên ngoài sắc mặt của Nghiêm Hồng Ngọc không thay đổi nhưng nội tâm nàng ta lại không bình tĩnh được như vậy.

"Bài trừ tạp niệm, một lòng hướng về tiên đạo."

Từ những lời nói của Lưu Ngọc, nàng ta có thể cảm nhận được sự tâm quyết tâm hướng về tiên đạo của hắn, điều này khiến nội tâm của nàng ta có chút cảm động.

Tu sĩ có thể có được sự kiên định như vậy không nhiều, hơn nữa người vừa có đạo tâm lại vừa có thiên phú, chỉ cần vận khí không quá kém, thành tựu bình thường cũng sẽ không quá thấp.

Nghiêm Hồng Ngọc nhận thấy tuy rằng Lưu Ngọc có tư chất Tam linh căn có thể coi như thiên phú kém một chút, nhưng với năng lực kinh doanh và trình độ luyện đan của hắn, có thể bù đắp rất nhiều phần thiên phú còn thiếu sót.

Điều này khiến cho nàng ta tương đối coi trọng Lưu Ngọc trong tương lai sau này, hơn nữa nàng ta còn tính toán mượn sức của hắn, đồng thời trong nội tâm dần dần hiện ra vài ý niệm.

Nếu đã sớm quyết định mượn sức của người này, hiển nhiên việc trước tiên cần làm chính là điều tra thân thế của hắn một chút.

Sự tồn tại của Ngọc Đan Đường, thông qua gia tộc Nghiêm Hồng Ngọc đã sớm điều tra ra được, một tu sĩ xuất thân biệt viện như Lưu Ngọc, lại có thể phức tạp đến mức nào đây?

Nàng ta cho rằng bản thân đã đủ hiểu rõ vị Lưu sư đệ này, ví dụ như tốc độ kiếm được Linh Thạch của Ngọc Đan Đường, hay trình độ luyện đan của hắn.

Nhưng điều mà Nghiêm Hồng Ngọc không biết chính là, những điều mà nàng ta có thể biết lại chỉ là những thứ mà Lưu Ngọc cố ý để lộ ra cho người khác nhìn thấy, đó cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm của bản thân hắn mà thôi.

Kế tiếp rơi vào sự im lặng kéo dài, hai người đi thẳng một đường nhưng không nói thêm điều gì.

Lưu Ngọc thoáng tụt lại phía sau nửa bước, đi theo Nghiêm Hồng Ngọc về phía đông nam.

Động phủ của nữ nhân này cách phủ Thành Chủ cũng không xa, nằm ở nơi giao nhau giữa thành Đông và thành Nam, hai người đi vẻn vẹn không tới nửa khắc, sau đó nhanh chóng dừng lại ở trước một đình viện lạc cổ điển trông vô cùng tinh xảo.

Đình viện này lớn hơn khoảng một phần ba so với chỗ của Lưu Ngọc, có một bức tường cao bao quanh gác mái, trong sân còn có cỏ mọc um tùm.

Hơn nữa các hình điêu khắc trên gác mái cũng vô cùng tinh xảo, hình tượng bề ngoài rất đáng khen ngợi, có thể nhìn ra được sự thiết kế tỉ mỉ trong đó.

"Lưu sư đệ, mời vào."

Từ túi trữ vật Nghiêm Hồng Ngọc lấy ra một hắc ám lệnh bài, tiếp đó nàng ta sử dụng vài đạo pháp quyết đánh lên trên, mở trận pháp động phủ ra, sau đó quay đầu hướng về phía Lưu Ngọc nói.

Vừa dứt lời nàng ta cũng không đợi hắn trả lời, trực tiếp đi vào bên trong động phủ.

Đến lúc này Lưu Ngọc đương nhiên cũng không khách khí, nhanh chóng đi theo phía sau nữ nhân này, trực tiếp tiến vào động phủ.

Hắn vừa đi vừa nhìn chung quanh, đánh giá bố cục của động phủ này.

Đồ đạc tổng thể bên trong động phủ của Nghiêm Hồng Ngọc xem chừng cũng khá đơn sơ, một vài đồ trang sức nữ tu động phủ thường dùng nàng đều chưa từng mua, nhưng dụng cụ ứng dụng được bày biện vô cùng chỉnh tề, không có cảm giác lộn xộn chút nào.

Có thể nhìn ra được, nữ nhân này hẳn là không thích những thứ hào nhoáng đó, đồ dùng được sắp xếp gọn gàng, cũng có thể chứng minh được nàng ta là người rất có tính kỷ luật.