Chương 363: Con số tử vong

Tâm trạng của Tạ Tuấn Kiệt thật sự rất tốt, hắn ta nở nụ cười nói, nói xong tự mình rót cho Nghiêm Hồng Ngọc một chén Linh trà.

Chuyến đi này hắn ta nhận được một khoản tài nguyên Linh Thạch lớn, việc hắn ta muốn làm nhất lúc này chính là tĩnh tâm tu luyện thật tốt, mau chóng chuyển hóa Linh Thạch và tài nguyên thành sức mạnh cảnh giới, chuẩn bị đột phá Trúc Cơ hậu kỳ.

Ba người trò chuyện khá ăn ý, nghiễm nhiên đã trở thành dáng vẻ “bằng hữu tốt”, cứ như vậy lại trôi qua thêm nửa khắc.

Mãi cho đến khi một ấm trà đã thấy đáy, Lưu Ngọc sinh ra ý muốn rời khỏi, vì thế hai người lần lượt đứng dậy cáo từ, rời khỏi gian phòng của Tạ Tuấn Kiệt.

“Tạ sư huynh nghỉ ngơi, Lưu mỗ xin cáo từ!”

Đi ra khỏi cửa phòng, Lưu Ngọc chắp tay với Tạ Tuấn Kiệt, ý bảo hắn ta không cần ra tiễn.

Hắn cũng không muốn dành quá nhiều thời gian trong việc giao tiếp vô ích, có thời gian không bằng mở lô luyện chế hai lô đan dược.

Nghiêm Hồng Ngọc cũng khẽ gật đầu, phất ra ý bảo dừng bước.

Tạ Tuấn Kiệt tiễn hai người đến cửa, bỗng nhiên cười nói:

"Vậy tại hạ không tiễn xa nữa, hôm nay trò chuyện với Nghiêm sư tỷ, Lưu sư đệ thật sự rất vui vẻ, sau khi mọi người trở lại Vọng Nguyệt Thành thì hy vọng có thể qua lại nhiều hơn!”

Trong mắt hắn ta, Nghiêm Hồng Ngọc có tu vi, có bối cảnh, Lưu Ngọc thân là Luyện Đan Sư có tài lực, rất đáng giá để kết giao.

Hai người thấy vậy thì gật đầu, cũng không nhiều lời xoay người rời đi, đi thẳng đến trước cửa phòng của Nghiêm Hồng Ngọc mới dừng bước.

“Hồng Ngọc sư tỷ, đây là tâm ý nho nhỏ của đệ, mong tỷ không chê.”

Lưu Ngọc tháo một chiếc túi trữ vật bên hông rồi đưa cho Nghiêm Hồng Ngọc, mỉm cười nói.

Bên trong chứa tài nguyên tu tiên cấp thấp trị giá bốn trăm Linh Thạch, chính là chiến lợi phẩm hắn lấy được từ Hoàng gia.

Xem như là phí lợi ích cho Nghiêm Hồng Ngọc, dù sao có được đan phương Trúc Cơ kỳ thuận lợi như vật, ít nhiều vẫn có mặt mũi của nữ nhân này bên trong.

Đây là chỗ tốt đã thỏa thuận từ trước, Nghiêm Hồng Ngọc không khách khí, trực tiếp nhận lấy túi trữ vật.

Cảm nhận được phân lượng túi trữ vật trong tay, trên mặt nàng ta nở một nụ cười, dùng giọng đùa giỡn nói:

“Lưu sư đệ thân là Luyện Đan Sư, quả nhiên không giống với tu sĩ bình thường, lúc ra tay cũng rất phóng khoáng, không muốn tính toán chi li với vài người trong tông môn.”

Theo thời gian tiếp xúc giữa hai người tăng lên, bọn họ trở nên quen thuộc với nhau hơn, một vài lời đùa vui nho nhỏ cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

“Lưu mỗ nào dám xưng là phóng khoáng?”

“Như lời vừa rồi ta đã nói, đây chính là khoản tích góp cuối cùng của ta.”

“Nhưng vì để có thể tiến bộ trên con đường luyện đan, không thể không bỏ ra Linh Thạch!”

Lưu Ngọc cười khổ nói, hắn cũng không muốn bị gắn cái mác này.

Lúc này hắn phát huy kỹ năng diễn xuất được mài dũa bao năm qua, vận hành một cách tự nhiên, thần thái hoàn toàn là xuất phát từ tâm, khiến cho tu sĩ bình thường không thể nhìn ra nửa điểm sơ hở.

“Ha ha.”

Nghiêm Hồng Ngọc nhìn Lưu Ngọc từ trên xuống dưới một cái, dường như mang theo thâm ý.

Nhưng nàng ta chỉ cười khẽ một tiếng, không rối rắm về vấn đề này, sau đó nàng ta khẽ phất tay xoay người đi vào phòng.

Lưu Ngọc thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này hắn hoàn toàn đoán không ra suy nghĩ của nữ nhân này.

Nhưng nhớ lại hành động của bọn họ, hắn tự nhận bản thân không có sơ hở nào quá lớn, cho nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, xoay người đi về gian phòng của mình.

Dưới sự phi hành hết tốc lực của Quy Nguyên chu, chỉ vẻn vẹn chưa đến mười tám canh giờ, bức tường thành màu đen đồ sộ hùng vĩ của Vọng Nguyệt Tiên Duyên Thành đã xuất hiện trong tầm mắt.

“Ầm ầm.”

Phi chu dừng lại trên một bãi đất trống cách cổng thành không xa, sau đó nó từ từ hạ cánh, tạo ra một động tĩnh lớn, cuối cùng là hoàn toàn ổn định.

Lưu Ngọc và những người khác đã sớm đứng trên mạn thuyền thả người nhảy xuống, sau đó là Thành Vệ quân do Nhạc Lương chỉ huy cũng lần lượt xuống phi chu.

Sau đó Lý Bất Đồng đánh mấy đạo pháp quyết vào lệnh bài khống chế, Quy Nguyên chu khổng lồ dần dần thu nhỏ lại, trở nên nhỏ nhắn tinh xảo đến mức một bàn tay có thể nắm được, cuối cùng được gã cất vào trong túi trữ vật.

Nhạc Lương chỉ huy Thành Vệ quân đứng thành những đội chỉnh tề, sau đó hắn ta bước nhanh đến chỗ mấy vị chấp sự Trúc Cơ bên này, chờ đợi chỉ thị.

“Được rồi, tạm thời không còn chuyện gì cần đến Thành Vệ quân nữa.”

“Nhạc sư điệt, ngươi có thể dẫn Thành Vệ quân lui xuống phục mệnh.”

Nghiêm Hồng Ngọc nhìn hắn ta một cái, thản nhiên phân phó nói.

“Vâng.”

Nhạc Lương cung kính lên tiếng rồi đi về phía đội ngũ.

Sau đó, Lưu Ngọc, Nghiêm Hồng Ngọc, Lý Bất Đồng và các tu sĩ Trúc Cơ khác gật đầu với nhau, xuyên qua cổng thành đi thẳng về phía phủ Thành Chủ.

Mục đích của vài người là rõ ràng, lúc này bọn họ đều muốn phục mệnh với hội trưởng lão sớm một chút, sau đó đi làm chuyện riêng của bản thân, cho nên bước chân đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến phủ Thành Chủ.