Tất cả cái thứ gọi là tình cảm, lòng nhân từ và lẽ phải đều là giả tạo, chỉ có lợi ích thực sự mới là thực tế.
Hắn ta thấy Lưu Ngọc vừa tới đã lấy Linh Thạch ra, có thể nhận biết được hắn thành tâm muốn trao đổi, nếu chỉ là chuyện vớ vẩn, hắn ta đã sớm bưng trà tiễn khách, tuyệt đối sẽ không ngồi xuống nói chuyện như vậy.
"Tạ sư huynh, thế nào?"
Sau khi đã uống hết một nửa chén trà, Lưu Ngọc thấy Tạ Tuấn Kiệt còn chưa có ý định tiếp chuyện, hắn cũng không muốn dây dưa thêm, lần nữa chủ động mở miệng hỏi lại.
"Theo ta được biết, Tạ sư đệ cũng không phải Luyện Đan Sư đúng không? Đệ lấy truyền thừa luyện đan này cũng không có lợi ích gì."
"Lưu sư đệ đưa ra giá này cũng không thấp, Tạ sư đệ có thể suy nghĩ thật kỹ một chút."
Nghiêm Hồng Ngọc thản nhiên nói với Tạ Tuấn Kiệt.
Không thể không nói, thân phận người trung gian này vẫn làm rất tốt, Lưu Ngọc đúng lúc liếc nhìn một ánh mắt cảm kích:
"Có một chuyện mà Nghiêm sư tỷ và Lưu sư đệ không biết, tại hạ tuy rằng không phải Luyện Đan Sư, nhưng tại hạ có một bằng hữu cũng là một Luyện Đan Sư."
"Bằng hữu kia của ta từng nhờ ta, nếu như có đan phương gì đó nhất định phải thông báo cho hắn ta, hắn ta sẽ mua với giá cao."
"Tại hạ đã giao ước với bằng hữu kia, nếu tại hạ phục chế một phần đan phương đưa cho Lưu sư đệ, sau đó lại bán cho bằng hữu của tại hạ, chẳng phải là quá bất lương hay sao."
"Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài người khác sẽ nghĩ gì về tại hạ? Đồng đạo Tu Tiên Giới sẽ cho rằng tại hạ là loại tiểu nhân tham lam vô độ."
"Quân tử yêu tiền và có được nó một cách đàng hoàng, chẳng lẽ tại hạ lại là loại hạng người tham lam vô độ sao?"
Tạ Tuấn Kiệt vẻ mặt khó xử, vắt hết óc nghĩ ra một "hảo hữu" không cần thiết, ý đồ tăng giá lên.
Hắn ta nói đến cuối cùng với vẻ mặt đại nghĩa lẫm liệt, dáng vẻ có vài phần cương chính, dường như hắn ta tuyệt đối sẽ không vì chút lợi nhuận mà cúi đầu.
"Không phải loại người đó sao?"
"Ngươi có một người bằng hữu tốt sao?"
Trong lòng Lưu Ngọc âm thầm cười lạnh, có điều tất cả đều là vì để cho bản thân hắn ta tìm cớ tăng giá lên mà thôi.
Hắn có tám phần nắm chắc, người này hiện tại không buông tay chỉ là do cái giá chưa đủ cao mà thôi.
Trong lòng Lưu Ngọc đều thấy rõ ràng, hắn nhìn thấu đáo hết thảy những thứ này, đơn giản không gì khác ngoài hai chữ "lợi ích".
Chỉ là hắn vẫn muốn truyền thừa luyện đan này, cho nên không thể không cùng người kia tiếp tục diễn tiếp vở kịch.
"Tạ sư huynh quả thực chính trực cao cả, Lưu mỗ tự cảm thán một tiếng, thật sự là bội phục, bội phục!"
Lưu Ngọc chắp tay nói một cách dứt khoát, dường như bị lay động bởi nhân vật này, sau đó hắn chuyển chủ đề và thở dài nói:
"Nhưng luyện đan thuật của sư đệ đến thời kỳ bình cảnh, đang cần đến luyện chế đan dược mới có thể đột phá bình cảnh được."
"Vẫn là phải mặt dày khẩn cầu Tạ sư huynh đưa đan phương phục chế một phần cho ta, nếu không, sẽ không biết tới ngày tháng năm nào sư đệ mới có thể tiến thêm một bước tới gần hơn với luyện đan đạo."
"Mong Tạ sư huynh yên tâm, Lưu mỗ nhất định sẽ giữ kín miệng, tuyệt đối không truyền tin tức này ra ngoài, ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa sư huynh và bằng hữu."
"Cũng sẽ không làm hỏng thanh danh sư huynh, càng không phá huỷ giao dịch giữa Tạ sư huynh và vị bằng hữu kia."
Lưu Ngọc tỏ ra thấu tình đạt lý, thề son sắt cam đoan, nhưng tuyệt nhiên không lập tức tăng giá.
Nếu như hắn tăng giá quá dễ dàng, nói không chừng người này nhất định cho rằng hắn ta đã chiến thắng, sẽ lập tức tăng giá ngay tại chỗ.
Mặc dù Lưu Ngọc không thiếu Linh Thạch, nhưng cũng không được bộc lộ tài nguyên ra, hơn nữa hắn cũng không có khả năng tạo ra nhiều Linh Thạch như nước chảy, nếu không nhất định sẽ khiến cho các tu sĩ khác hoài nghi, suy đoán nguồn gốc Linh Thạch của mình.
Thủ pháp luyện đan quan trọng nhất trong truyền thừa luyện đan đã tới tay, về phần Trúc Cơ kỳ đan phương có thể từ từ thu thập.
Trước mắt Trúc Cơ sơ kỳ đan phương đã đủ rồi, chỉ cần thu thập một hai Trúc Cơ trung hậu kỳ đan phương, rất nhanh chóng đã có thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện Trúc Cơ kỳ, cho nên độ khó thu thập không cao như trong tưởng tượng.
Điều có thể chắc chắn là, trong truyền thừa luyện đan của Hoàng gia nhất định phải có một hoặc hai bản Trúc Cơ đan, giá trị tương đối cao, là cơ hội tốt khó tìm.
Nhưng Lưu Ngọc cũng không yêu cầu Tạ Tuấn Kiệt chỉ bán cho riêng mình hắn, sau khi lập Lời Thề Tâm Ma không bán lại cho tu sĩ khác, hơn nữa chỉ cần một phần phương pháp luyện đan, cho nên giá cả đương nhiên sẽ không quá cao.
Hơn nữa, hắn cũng không phải loại người có thể dễ dàng bị người khác thao túng.
Nếu như lúc ở Quy Nguyên chu không phải có rất nhiều đồng môn vây quanh, hắn đã sớm cải trang trực tiếp ra tay tiêu diệt người này, sau đó lấy lại túi trữ vật rồi chậm rãi tìm kiếm, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy.
"Lưu sư đệ, theo ta thấy ngươi vẫn nên đưa thêm chút Linh Thạch đi."
"Dù sao Tạ sư đệ mạo hiểm hao tổn thanh danh để giao dịch với ngươi, nếu ngươi không đưa ra một chút thành ý, thật sự cũng không hay cho lắm."
Nghiêm Hồng Ngọc tâm tư tinh tế, vốn dĩ nàng ta sẽ không tin lời quỷ kế của Tạ Tuấn Kiệt, vì vậy đoán ý tứ của hắn ta và "tận tình khuyên bảo" Lưu Ngọc tăng giá.