Chỉ riêng một gốc An Hồn thảo kia đã có giá trị bằng mấy ngàn vạn Linh Thạch, có lẽ lần hành động này thu hoạch lớn nhất chính là Lưu Ngọc.
Thật không may, niềm vui này chỉ có thể để mình hắn hưởng thụ, không bao giờ được chia sẻ nó với những người khác.
Có người hài lòng, đương nhiên cũng sẽ có người không hài lòng, có hai tên Trúc Cơ đồng môn vây giết Trúc Cơ trưởng lão của Hoàng gia đã bị thương thế không hề nhẹ, họ cho rằng đã cống hiến được rất nhiều cho nhiệm vụ lần này, bởi vậy nên có chút cau mày đối với phương thức phân chia như vậy.
Nhưng nhìn phương án mà đại bộ phận đồng môn đều đồng ý, hơn nữa Nghiêm Hồng Ngọc đưa ra phương án này tại Vọng Nguyệt Thành lại có sức ảnh hưởng rất lớn, cho nên cũng đành phải nhắm mắt chấp nhận.
Vì việc đã rồi khó thay đổi nên họ sẽ không dám nói thẳng ra tránh đắc tội người khác, ngoại trừ một số rất ít người có thể tu luyện Trúc Cơ kỳ, thì những người không có đầu óc sáng suốt dù sao cũng chỉ là thiểu số.
Mười tu sĩ Trúc Cơ đem ba vạn trong bốn vạn tài nguyên tu tiên phân chia, còn một vạn giữ lại cho Thành Vệ quân, chịu trách nhiệm phân chia một phần đó để cung cấp lương hưu cho những người tử vong và điều trị thương tích cho những người bị thương.
Trừ đi bảy tám phần phí tổn, mỗi tên Thành Vệ quân ước chừng cũng có thể được chia đến năm sáu mươi Linh Thạch, điều này đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói thì đây quả thật được tính là một khoản "tiền bất chính", gom góp một chút là có thể mua một món pháp khí hạ phẩm.
Nghiêm Hồng Ngọc chủ trì phân chia chiến lợi phẩm nửa canh giờ, Thành Vệ quân trải khắp núi tìm kiếm, cuối cùng Linh Dược viên của Hoàng gia cũng đã bị phát hiện ra, Thành Vệ quân phía dưới nhanh chóng báo cáo lên.
Nghiêm Hồng Ngọc, Lý Bất Đồng và mười tu sĩ Trúc Cơ sau khi nghe được thông báo, lập tức chạy tới, đối mặt với trận pháp họ cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc tấn công.
Nhưng thay vì tấn công họ nhanh chóng kiểm tra thu hoạch của mình, cuối cùng ở trong túi trữ vật của nội vụ trưởng lão Hoàng gia tìm được lệnh bài trận pháp, sau đó dùng lệnh bài khống chế mở ra trận pháp.
Linh Dược viên tại Thiên Dung sơn hiển nhiên không thể sáng bằng với Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào của tông môn, nhưng dù thế nào cũng được Hoàng gia xử lý hơn ba trăm năm, Linh thảo Linh dược trong đó cộng lại cũng đáng giá hai ba vạn khối Linh Thạch nên cũng không thành vấn đề.
Điều này khiến cho mấy tên Trúc Cơ đồng môn có chút không rời mắt được, hiện lên một số tâm tư không nên có.
Nhưng lúc này có Nghiêm Hồng Ngọc và Lý Bất Đồng ở đây, họ tạm thời cũng đành phải kiềm chế tâm tư lại, cho đến khi nhìn thấy Nghiêm Hồng Ngọc để chúng làm tài sản của tông môn, lúc này bọn họ mới triệt để bỏ đi tâm tư không nên có.
Nhận thấy Linh thảo trồng ở khu vực trung tâm rộng lớn nhất của Linh Dược viên biến mất, sắc mặt Nghiêm Hồng Ngọc hơi trầm xuống, trong lòng có chút liên tưởng không hay.
Lấy kinh nghiệm nhiều năm nàng ta đóng quân tại Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào, đương nhiên sẽ để ý đến gốc Linh thảo này vừa mới bị người khác đào ra không lâu.
Nhưng sau đó nhận thấy đại thể Linh thảo trong dược viên đều ở đây, cũng không rõ ràng thiếu hụt, lúc này nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không có ý định truy cứu tiếp.
Dù sao "kiệt tác" này rất có thể chính là do một người đồng môn ở đây làm, nhưng nàng ta sao có thể bắt tất cả mọi người mở túi trữ vật ra để tiếp nhận kiểm tra được chứ?
May thay người nọ vẫn còn biết chừng mực, nắm rõ tình huống, vậy nên Nghiêm Hồng Ngọc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, tất cả mọi chuyện coi như không phát hiện.
Lưu Ngọc đứng ngay bên cạnh nhận thấy biểu cảm thay đổi của Nghiêm Hồng Ngọc, trên mặt bất động thanh sắc không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào, trong lòng hắn không khỏi cười thầm.
Hắn cũng chỉ vì Linh thảo của bản thân nên mới không đổi thành Linh Thạch, trong trường hợp đã có một gốc cây làm hạt giống, hắn đương nhiên sẽ không muốn gây thêm rắc rối.
Nửa canh giờ sau, tất cả tu sĩ Hoàng gia cùng với phàm nhân tại Thiên Dung sơn, bất kể nam nữ già trẻ đều bị vô tình diệt sát, ngoại trừ vài tên tu sĩ Luyện Khí đã chạy trốn ở bên ngoài ra thì không một ai có thể sống sót.
Dưới sự tàn sát của mấy chục tên Thành Vệ quân, lúc này toàn bộ Thiên Dung sơn hay thậm chí chung quanh đều chỉ có thể nghe được tiếng nói của tu sĩ Nguyên Dương Tông.
Đập vào mắt chính là cảnh tượng vô cùng hoang tàn, ngoại trừ các điểm tài nguyên đang được Thành Vệ quân canh gác cẩn thận, các loại kiến trúc khác đều đã bị đẩy ngã thành đống đổ nát.
Mà từ đường tổ tông của Hoàng gia bị liệt hoả thiêu rụi thành tro tàn, tại chỗ chỉ lưu lại một mảnh tro đen, rốt cuộc không nhìn được ra dấu vết ban đầu.
Tất cả tài nguyên của Thiên Dung sơn đều đã được kiểm kê xong, thống lĩnh Thành Vệ quân Nhạc Lương đã thu lại thông tin vào thư tịch và trình lên Nghiêm Hồng Ngọc.