Người này tất nhiên là Lưu Ngọc, bước chân ổn định, chậm rãi, thong thả đi trên đường rộng, không nhìn ra được chút dáng vẻ lo lắng không lấy được đan dược để đột phá bình cảnh.
Nhìn những tu sĩ tới gần ở trước mặt, bọn hắn hoặc vui mừng hoặc đau buồn, có người chán nản, có người mặc cẩm y vẻ mặt hứng khởi, một lúc lâu sau, tâm tình có phần nóng nảy của Lưu Ngọc dần dần bình tĩnh trở lại, phục hồi trạng thái không hề bận tâm.
Sau khi bình tĩnh lại, Lưu Ngọc bước nhanh về phía Thanh Đan Đường.
Những năm gần đây, ngoài thù lao thỉnh thoảng giúp người khác luyện chế Thanh Linh đan, còn thỉnh thoảng bán được mấy viên đan dược, trừ tiêu hao của túi trữ vật ước chừng còn khoảng tám trăm khối Linh Thạch, nhưng để đề phòng, vẫn nên chuẩn bị nhiều Linh Thạch một chút cho thoả đáng.
Lưu Ngọc bước vào Thành Đan Đường, ba năm qua, cửa hàng không thay đổi quá nhiều, việc làm ăn không có gì biến động lớn, trước quầy có vài vị khách đang cò kè mặc cả với tiểu nhị.
Chưởng quỹ vẫn là Trương Xuân Minh, ông ta đang lật xem một cuốn sách cổ, chỉ là khuôn mặt đã già đi nhiều, lưng cũng trở nên hơi gù.
Bên cạnh còn có một tiểu hài tử kháu khỉnh bụ bẫm chừng mười tuổi, đang quấy rầy Trương Xuân Minh hỏi này hỏi kia, thỉnh thoảng còn lắc lắc cánh tay, mặt mày của tiểu hài tử này rõ ràng có chút giống Trương Xuân Minh, khả năng là một đôi ông cháu.
Trương Xuân Minh liếc nhìn người tu sĩ ăn mặc thần bí này, nhưng không nhận ra Lưu Ngọc ngay lập tức, không quá để ý mà lại cúi đầu trêu chọc tiểu hài tử, mãi đến khi Lưu Ngọc lên tiếng mới nhớ ra.
“Trương chưởng quỹ đã nhiều năm không gặp vậy mà càng già càng dẻo dai nha, không biết bây giờ có còn nhớ đến cố nhân hay không?”
Lưu Ngọc bước tới, bình tĩnh cất giọng nói.
Hầu hết tu chân giả đều có trí nhớ đáng kinh ngạc, chỉ cần gặp một lần, căn bản khó mà quên được.
Chỉ là không chỉ tu vi của Lưu Ngọc tăng lên hai tầng, mà dáng người cũng rắn chắc hơn rất nhiều, khí chất cũng thay đổi không ít, trầm tĩnh và tự tin hơn, cho nên Trương Xuân Minh mới không nhận ra.
Ngay khi Lưu Ngọc vừa nói, Trương Mình Xuân lập tức nhớ lại:
“Thì ra là Hồng đạo hữu, đạo hữu đã lâu không đến bản điếm, hình như đã ba năm rồi, khiến cho lão hủ ta luôn trông mong ngươi trở lại đấy!”
Vẻ mặt ông ta tươi cười chào hỏi, dỗ tiểu hài tử đi chỗ khác chơi, rồi dẫn Lưu Ngọc đến một gian phòng trống nói chuyện.
Trương Xuân Minh mời Lưu Ngọc ngồi xuống, rót một chén Linh trà rồi nói chuyện phiếm Lưu Ngọc.
Nhìn thấy trà dồi dào linh khí, có dáng vẻ bất phàm, Lưu Ngọc không khỏi nhấp một ngụm, nước trà vào trong bụng dường như có vài tia khí tức mát mẻ sảng khoái xông lên đại não, khiến tinh thần hắn chấn động, hình như thần thức cũng có dấu hiệu nâng cao, trong mắt không khỏi hiện lên một chút vui mừng, chỉ là rất nhanh liền biến mất, thế nhưng vẫn khen ngợi vài câu.
Trương Xuân Minh nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lưu Ngọc, trên mặt lộ ra một chút đắc ý, ông ta giới thiệu:
“Trà này tên là trà Thanh Hà, được làm từ lá trà tươi của cây trà Thanh Hà do tổ tiên của lão hủ trồng, có tác dụng cải thiện sự tỉnh táo bồi dưỡng thần thức nhất định. Chỉ là cây trà này mười năm mới nảy mầm ra lá một lần, mỗi lần ra lá cũng không quá một cân, nên chỉ có thể dùng để chiêu đãi khách quý.”
Nói xong lắc đầu có vẻ hơi tiếc nuối rồi bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.
Thấy Trương Xuân Minh chỉ đang tán dóc mà vẫn không vào chủ đề chính, mày Lưu Ngọc hơi nhăn lại, hắn ngắt lời:
“Trương chưởng quỹ, chuyện phiếm để sau này hãy nói, chúng ta cứ làm xong chính sự trước đã.”
Nói xong hắn mở túi trữ vật ra, phất tay một cái mười chiếc bình ngọc xuất hiện trên bàn, chính là mười bình Thanh Linh đan. Mặc dù trong túi trữ vật vẫn còn hai mươi bình Thanh Linh đan, nhưng với tính cách thận trọng của Lưu Ngọc, hắn không có ý định bán hết ở đây nên chỉ lấy ra mười bình.
Trương Xuân Minh mặc dù bị ngắt lời nhưng cũng không tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, ông ta thu tay áo, cầm bình ngọc trên bàn lên, đổ ra hai viên đan dược từ mỗi bình rồi kiểm tra từng viên một. Ông ta đã tiếp xúc với đan dược mấy chục năm rồi, đương nhiên không cần kiểm tra nhiều, mà đã nhanh chóng xác nhận được phẩm chất của đan dược.
“Cứ dựa theo giá cả lần trước mà mua, mỗi bình Thanh Linh đan hai mươi bảy khối Linh Thạch, tổng cộng hai trăm bảy mươi khối Linh Thạch. Xin Hồng đạo hữu chờ một chút, lão hủ đi lấy Linh Thạch ngay.”
Nói xong, Trương Xuân Minh mở cửa phòng rồi đi ra ngoài để lấy Linh Thạch.
Chưa đến nửa canh giờ sau, Trương Xuân Minh mở cửa phòng bước vào, trong tay ông ta cầm một cái túi trữ vật, phất tay một cái sau đó trên bàn xuất hiện một đống Linh Thạch.