Trước mắt tu vi thấp nhất của một trăm Thành Vệ quân tinh nhuệ này là Luyện Khí hậu kỳ, còn hiểu rõ việc phối hợp với nhau, cộng thêm pháp khí hoàn hảo, nếu như gặp phải những tán tu bình thường hoặc là tu sĩ gia tộc thì cho dù là gấp mấy lần bọn họ có thể chiến thắng.
Thành Vệ quân lấy đệ tử Nguyên Dương Tông làm xương sống, làm ở các vị trí mấu chốt như là tiểu đội trưởng, đồng thời thu nạp các tinh anh trong tán tu để hình thành, đãi ngộ cũng rất tốt.
Là lực lượng Luyện Khí kỳ mạnh nhất của Vọng Nguyệt Tiên Duyên Thành, nổi tiếng gần xa chấn nhiếp các thế lực lớn nhỏ trong phạm vi mấy vạn dặm, duy trì trật tự, đồng thời cũng chuyên môn quét sạch phần tử không ổn định.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, một trăm Thành Vệ quân không ai nói gì, thể hiện một tác phong quân đội tốt.
Cho đến khi Lưu Ngọc đến gần thì mới có một gã tu vi ở Luyện Khí viên mãn, trang bị toàn thân đều là pháp khí thượng phẩm, dáng vẻ giống như là tổng đội trưởng đang chạy chậm đến nghênh đón.
“Đệ tử Nhạc Lương, tham kiến các vị sư thúc!”
“Bẩm các vị sư thúc, một trăm Thành Vệ quân đều đã vào vị trí, chờ các sư thúc điều động bất cứ lúc nào!”
Đệ tử một thân mặc Linh khải màu đỏ kia, đến gần sau đó ôm quyền, mạnh mẽ nói.
Bởi vì trên người mặc Linh khải, không tiện khom lưng, cho nên cũng không có cúi đầu hành lễ.
“Ừm.”
Nghiêm Hồng Ngọc ở phía xa liếc mắt nhìn, nhìn thấy tác phong quân đội của Thành Vệ quân thì tương đối hài lòng, nàng ta thản nhiên nói.
Tính cách của Lý Bất Đồng tương đối lãnh đạm, luôn luôn không thích những chuyện tạp nham này, cho nên nhiệm vụ lần này cơ bản vẫn là do Nghiêm Hồng Ngọc phát lệnh.
Không có quá nhiều lời vô nghĩa, đợi một lúc sau, đoàn mười người dừng bước, nhao nhao nhìn Lý Bất Đồng.
Lý Bất Đồng đương nhiên hiểu được ý, gã vỗ túi trữ vật lấy ra Quy Nguyên chu màu đỏ thẫm, tiếp theo ném lên không trung.
Quy Nguyên chu lơ lửng cách mặt đất ba trượng, sau đó nhanh chóng tăng lớn, sau ba bốn hơi thở đã hóa thành quái vật khổng lồ thông thường như lâu thuyền.
Chiếc thuyền này dài hai mươi trượng, rộng sáu bảy trượng, cao bảy tám trượng, quanh thân toàn thân màu đỏ thẫm không có những hoa văn chạm trổ quá tinh xảo, ghé mắt chỉ nhìn thấy ký hiệu của Nguyên Dương Tông.
Khí thế uy vũ bất phàm, to lớn lại bắt mắt, khiến cho các tu sĩ đang vào thành nhao nhao dừng lại để quan sát.
“Quy Nguyên chu của Nguyên Dương Tông!”
Có tu sĩ nhận ra lai lịch của pháp khí đặc chế này, sinh ra một tiếng hét kinh sợ, trong lòng suy đoán có phải Nguyên Dương Tông lại đang có hành động lớn gì không.
“Để Thành Vệ quân lên Quy Nguyên chu đi.”
Quy Nguyên chu vận sức chờ điều khiển, chín người Lưu Ngọc đã lên phi chu trước, cuối cùng Nghiêm Hồng Ngọc phân phó nói với Nhạc Lương.
Sau đó nàng ta không đợi đối phương trả lời, nhẹ nhàng nhảy một cái dễ dàng vượt qua khoảng cách cao hai ba trượng, leo lên phi chu.
Đây là lần thứ hai Lưu Ngọc ngồi Quy Nguyên chu của tông môn, chỉ là khác với lần trước di chuyển đơn thuần, lần này là mang theo nhiệm vụ, thứ chờ đợi ở điểm đến có lẽ là một trận đại chiến, cũng có lẽ là một trận đấu pháp dễ như trở bàn tay.
Tâm hồ hắn cực kỳ yên tĩnh, không hề có cảm giác gấp gáp trước đại chiến, thản nhiên nhìn từng đội Thành Vệ quân có trật tự leo lên phi chu.
Trải qua đại chiến ở Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào, Lưu Ngọc càng nhận thức được một cách khách quan thực lực của Trúc Cơ kỳ, biết bản thân hắn đang ở vị trí nào trong đó.
Ở thời điểm xuất thủ toàn lực, hẳn là hơn một chút so với một Trúc Cơ trung kỳ bình thường, nếu lật một hai lá bài tẩy, cũng có khả năng giết chết Trúc Cơ trung kỳ, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thì mặc dù hắn đánh không lại nếu không sử dụng phù bảo, nhưng mà tự bảo vệ bản thân thì vẫn không có vấn đề.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, toàn bộ thành vệ quân đã leo lên Quy Nguyên chu, trên khoang thuyền có thể chứa được một trăm tên tu sĩ dễ như trở bàn tay, thậm chí còn có vẻ có chút trống trải.
Hoàng gia nằm cách Vọng Nguyệt Tiên Duyên Thành bốn ngàn dặm về phía nam, với tốc độ mỗi canh giờ có thể đi được hơn hai trăm dặm của Quy Nguyên chu mà nói, ước chừng chỉ cần khoảng mười tám giờ là có thể tới nơi.
Không đến hai ngày nên cũng không cần cẩn thận sắp xếp chỗ ở, chính vì vậy nên Nghiêm Hồng Ngọc phân phó cho tổng đội trưởng Thành Vệ quân là Nhạc Lương, bảo hắn ta tự mình sắp xếp thành vệ quân vào khoang thuyền, những người khác nàng ta cũng không quản.
"Ầm."
Một trấn động nhẹ truyền đến chân đông đảo các tu sĩ, rất nhanh Quy Nguyên chu đã bay lên cao mấy trăm trượng, tăng tốc dần dần từ chậm đến nhanh, ở trên bầu trời xanh thẳm lại có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Một lớp bảo hộ màu đỏ nhạt hiện lên xung quanh thân phi chu, ngăn gió mạnh cản phá.
Tốc độ của Quy Nguyên chu không ngừng tăng lên, ước chừng hơn mười hơi thở qua đi dần dần ổn định lại, duy trì tốc độ hơn hai trăm dặm mỗi canh giờ.
Sau khi tu sĩ Luyện Khí kỳ rời đi, mười gã Trúc Cơ kỳ chấp sự đã thương nghị thêm về chi tiết của nhiệm vụ lần này trong một lúc, sau đó bọn họ cũng lần lượt tiến vào bên trong khoang thuyền.