“Tình hình cụ thể đệ tử cũng không biết, chắc là phải tới đó mới biết được.”
Nhan Khai thấy Lưu sư thúc bắt đầu trở nên nghiêm túc nên tất nhiên cũng không dám nịnh nọt nữa, bằng không sẽ phản tác dụng.
Y lập tức nói chuyện chính.
Lưu Ngọc nghe vậy bèn gật đầu, đã nửa năm kể từ khi Linh dược viên bị phá vỡ, nếu không nằm ngoài dự đoán thì lần này sẽ có nhiệm vụ mới.
Ở tông môn, chấp sự Trúc Cơ kỳ nhận được rất nhiều quyền lợi, trong thời kỳ Trúc Cơ sẽ được lựa chọn công pháp phổ thông miễn phí, không phải tốn sức đi tìm.
Không cần phải làm nhiệm vụ mỗi năm để nhận một trăm viên Linh Thạch nữa, còn được tu hành tại phủ Linh Sơn Động đầy ắp linh khí, có lợi hơn rất nhiều so với biết bao gia tộc hay tu sĩ khác.
Người được hưởng nhiều quyền lợi từ tông môn đương nhiên phải gánh vác nghĩa vụ tương ứng, thường thường khi tông môn đã giao nhiệm vụ thì không thể từ chối.
Điều này khác với đệ tử Luyện Khí kỳ, chấp sự Trúc Cơ kỳ được phân đến tiền tuyến, nếu chiến tranh không kết thúc thì rất khó để trở về hậu phương của tông môn.
Thế nên ba phái hệ trong tông môn mới nảy sinh vấn đề vì chuyện phái người tới tiền tuyến, từ đó dẫn đến đấu tranh ngầm với nhau.
“Ngươi lui xuống đi.”
Trong lòng Lưu Ngọc thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, song vẻ mặt của hắn chẳng tỏ vẻ gì cả, trông hắn vẫn bình tĩnh như thế.
“Vâng, Lưu sư thúc, đệ tử cáo lui!”
Nhan Khai hành lễ rồi quay người rời khỏi phủ.
Trong lòng y thấy hơi tiếc nuối, ban đầu y định ôn lại chuyện cũ với vị sư thúc này, xem xem có thể lôi kéo quan hệ với hắn hay không.
Nhìn bóng lưng rời đi của Nhan Khai, Lưu Ngọc rơi vào trầm tư, vẻ mặt hắn cũng thay đổi.
Cục diện sẽ không cân bằng khi ba phe cánh giằng co lẫn nhau, khi mức độ của chiến trường chính giảm xuống, mấy chuyện như đánh úp hậu phương hay tấn công tài nguyên địch sẽ xảy ra bất cứ lúc nào, tần suất cũng sẽ ngày càng dày đặc.
Điều này dẫn đến tỷ lệ thương vong sẽ cao hơn. Mười năm trước, số lượng tu sĩ Trúc Cơ kỳ vô cùng ít ỏi, nhất là Nguyên Dương Tông, cộng lại cũng chỉ khoảng mười mấy người. Thực lực của năm tông môn lớn của Sở Quốc cũng không chênh nhau là mấy, những tông môn khác cũng sẽ có tỷ lệ thương vong gần như nhau.
Mười năm sau khi mức độ chiến trường chính giảm xuống, trận chiến ngầm bắt đầu trở nên kịch liệt, tỷ lệ thương vong cũng tăng lên gấp bội và tiếp tục tăng.
Cứ như thế thì dù có là năm tông môn lớn của Sở quốc thì cũng sẽ thương gan động cốt.
“Hi vọng trận chiến này mau chóng kết thúc.”
Lưu Ngọc thầm nói.
Lúc này, những gì cần chuẩn bị đã được chuẩn bị xong, đã bốn tháng kể từ lúc uống Dung Huyết đan, tinh huyết và nguyên khí đã hồi phục được bảy tám phần và sẽ không ảnh hưởng đến thực lực.
Ba ngày sau, Lưu Ngọc đổi một bộ hắc bào và ra khỏi đình viện, đi tới phủ Thành Chủ.
Trước khi đi, hắn thu hết vật phẩm của mình vào túi trữ vật, dọn sạch khí tức mà mình để lại, những tu sĩ khác sẽ không thể thi triển bí thuật để đi theo hắn được.
Nếu tình hình có vấn đề gì đó thì hắn có thể chuẩn bị rời khỏi Sở Quốc bất cứ lúc nào.
Một lát sau, Lưu Ngọc đã tới phủ Thành Chủ, hắn tới thiên điện lần trước đã tới.
Trong thiên điện đã có người đang đợi, Lưu Ngọc chính là người thứ tám tới đây.
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh và phát hiện ra hai người quen thuộc.
Nghiêm Hồng Ngọc và Lý Bất Đồng là hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, bên cạnh đó còn có năm vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cộng thêm Lưu Ngọc nữa là đã có tám tu sĩ Trúc Cơ.
“Trận chiến này lớn đấy, xem ra nhiệm vụ lần này không đơn giản đâu.”
Thấy không phải nhiệm vụ cá nhân, Lưu Ngọc bèn yên tâm.
Nghiêm Hồng Ngọc là tu sĩ của gia tộc Nghiêm trưởng lão, Lý Bất Đồng là đệ tử duy nhất của Trường Phong chân nhân, có hai tu sĩ Trúc Cơ này ở đây thì hội trưởng lão sẽ không sắp xếp nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao.
“Phần nhiều sẽ có độ khó nhất định, nhưng không phải nhiệm vụ nguy hiểm quá đâu.”
Từ khi ở bên ngoài cho đến lúc bước vào bên trong điện, Lưu Ngọc đã hiểu rõ tính chất của nhiệm vụ lần này.
“Hồng Ngọc sư tỷ, Lý sư huynh.”
Hắn tiến lên phía trước và chào hỏi Nghiêm Hồng Ngọc với Lý Bất Đồng.
Trông Nghiêm Hồng Ngọc có vẻ như đã khôi phục lại dáng vẻ như ngày thường, nàng khẽ gật đầu coi như đáp lời, đoạn bảo: “Thương thế của Lưu sư đệ thế nào rồi? Hồi phục ra sao?”
Lý Bất Đồng cũng ngẩng đầu nở nụ cười, song gã không nói chuyện.
Chuyện Lưu Ngọc bị thương cũng chỉ là giả bộ để che tai mắt người khác mà thôi, hắn đâu có bị thương, song lúc này hắn không muốn cũng phải trả lời: “Đa tạ sư tỷ đã quan tâm, tại hạ đã hồi phục được phần lớn rồi, không ảnh hưởng đến thực lực đâu.”
Còn về tính cách của Lý Bất Đồng thì đó giờ đều như vậy, mấy năm này ở Linh dược viên hắn cũng quen rồi.