Mà loại phụ dược quan trọng nhất để luyện thành Kết Kim đan, không phải nơi nào cũng có được Hỗn Nguyên quả, nó không chỉ có yêu cầu khắt khe về môi trường sinh trưởng, mà còn cần đến năm trăm năm mới có thể làm thành thuốc, vì vậy các thế lực nhỏ không thể đủ điều kiện để gieo trồng, cho dù có hạt giống cũng không có cơ hội sống sót, năm trăm năm đối với những thế lực nhỏ và vừa mà nói là quá dài.
Quả mọc ra từ cây Hỗn Nguyên mà Lưu Ngọc thu được chỉ là một nụ hoa, người bên cạnh dù có được cũng vô dụng, muốn kết trái còn cần hơn bốn trăm năm nữa, tháng năm dài đằng đẵng như vậy, tu sĩ Trúc Cơ kỳ sớm đã hóa thành tro bụi rồi.
Nhưng đối với người có Tiên Phủ trong tay như Lưu Ngọc thì lại khác, chỉ cần hướng Tiên Phủ về phía Linh Thạch, rất nhanh có thể thu được trái chín.
Giá trị của lô Linh thảo vô cùng lớn, nếu Lưu Ngọc thu thập được chúng, cho dù huy động tất cả nhân lực mà hắn có thể điều động được, ít nhất cũng phải hàng mấy trăm năm, có một vài Linh thảo còn chưa chắn sẽ thu được, bởi vì căn bản sẽ không có tu sĩ nào bán ra.
Nhìn lại, Lưu Ngọc chắc chắn là người được hưởng lợi nhiều nhất từ vụ này, lần này mạo hiểm ra tay tiết kiệm được hàng trăm năm tích lũy, quả thật là có mạo hiểm mới gặp được cơ duyên.
Lưu Ngọc bình tĩnh nhìn liếc mắt đánh giá mọi người, trong lòng không có bất cứ gánh nặng nào đối với việc tiếp nhận Linh dược.
Cơ hội đang ở ngay trước mắt thì phải cố gắng hết sức để đấu tranh giành được nó, bằng không lấy cái gì để cầu tiên tầm đạo, dựa vào cái gì để bộc lộ tài năng ngưng tụ kim đan trong hàng vạn người tu tiên?
Một cơ duyên lớn như vậy ở trước mặt Lưu Ngọc, cho dù có được làm lại từ đầu một lần nữa, hắn cũng sẽ lựa chọn y hệt như vậy.
Con đường tu tiên vừa là bế quan, thiền định, giác ngộ, cũng là hàng trăm cuộc chiến bước vào rồi không thể bước ra, thậm chí còn như hình bóng với việc giết người đoạt bảo.
Lúc cần ra tay thì phải ra tay, thời cơ đến trước mặt thì phải tranh giành, dưới cám dỗ của thời cơ lợi ích, sư đồ cũng có thể trở mặt, phụ tử cũng thể đối đầu với nhau, nói gì đến đồng môn?
Con đường tu tiên có lúc chính là như vậy, không chừa lại một chút nào cho sự ấm áp tình người.
Hơn nữa, việc Lưu Ngọc có lấy Linh thảo hay không, không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với Nguyên Dương Tông, từ lúc Hắc Thủy Cực Phong trận bị phá, Bính Lục Linh dược viên nhất định đã rơi vào tay trận doanh của Hợp Hoan Môn, cho dù hắn không lấy, thì cũng là món hời đối với tu sĩ đối phương.
Thời gian suy nghĩ đã trôi qua hơn một canh giờ, trận doanh của Hợp Hoan Tông đang phát động tập kích, Lưu Ngọc thoát ra khỏi vòng vây từ lúc giờ Mão, nửa canh giờ sau mới trở về Vọng Nguyệt Thành, trước mắt đã qua hơn ba canh giờ, giờ Tỵ đã qua quá nửa, những tu sĩ vẫn chưa quay trở về e là đã lành ít dữ nhiều.
Nghiêm Hồng Ngọc đứng dậy đi tới trước đại sảnh nhìn về phía xa xăm một hồi, sau đó quay lại chỗ cũ với vẻ mặt mờ mịt.
"Có vẻ như vấn đề này có sức ảnh hưởng đến Nghiêm Hồng Ngọc hay với gia tộc đằng sau nàng ta còn hơn mình tưởng tượng."
Lưu Ngọc thấy thế thì có chút đăm chiêu.
Đúng lúc này Ngô Ngọc Hạm xuất hiện từ đằng sau, đầu tiên nàng ta nhẹ nhàng an ủi Lý Bất Đồng vài câu, đồng thời mấp máy môi dùng thần thức truyền âm với Nghiêm Hồng Ngọc, cuối cùng mới tuyên bố trước mặt mọi người:
"Chư vị sư đệ sư muội xin hãy chờ một chút, về chuyện Linh dược viên Bính Tự Lục Hào, ba vị trưởng lão quyết định vào giờ ngọ sẽ triệu kiến mọi người để thẩm vấn."
Nhìn giọng điệu bình thản khi gọi Nghiêm Hồng Ngọc và Lý Bất Đồng là sư đệ và sư muội, có vẻ như nàng ta có lai lịch lớn hơn hoặc là cấp bậc cao hơn bọn họ.
Lúc này cách giờ ngọ chỉ nửa canh giờ, mấy người thân là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhưng ngay cả một chút nhẫn nại cũng không có, thế nên điều tức vẫn là điều tức, Lưu Ngọc cũng nhắm mắt để điều chỉnh hơi thở mà "ổn định thương tích"
Sau nửa canh giờ, không có tu sĩ Trúc Cơ nào đi tới Thiên Điện, chỉ có sáu tu sĩ Trúc Cơ từ Linh dược viên trở về như cũ.
Lưu Ngọc tương đối quen thuộc với Đinh Huệ, nữ tử mặc váy dài màu vàng nhạt dáng vẻ điềm đạm yếu ớt kia, nếu như không có điều bất trắc gì xảy ra thì vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại.
Điều này làm cho hắn nảy sinh cảnh giác, đây chính là giới tu tiên thực sự, nếu như không có năng lực cao hơn người thường một bậc thì người chết trong Linh dược viên chính là hắn.
Ngô Ngọc Hạm đánh thức mấy người đang điều tức và dẫn đầu đi ra ngoài điện.
"Lưu sư đệ, chút nữa..."
Trong lúc Lưu Ngọc định rời khỏi đột nhiên nghe được thần thức truyền âm của Nghiêm Hồng Ngọc, hắn quay đầu nhìn về phía nàng ta, khẽ gật đầu biểu thị thái độ của mình.
Chương 297: Sáu người trở về
Chương 297: Sáu người trở về
Bốn người còn sống sót từ trận chiến Linh dược viên cũng đồng thời nhìn lại, sáu người liếc nhìn và gật đầu với nhau, một thỏa thuận ngầm nào đó đã đạt được.
Ngô Ngọc Hạm dẫn theo mấy người đi tới chính điện phủ Thành Chủ, so với lần triệu kiến trước đây tại tiểu đình Thuỷ Tạ thì lúc này chắc chắn trang trọng hơn rất nhiều.
Đại điện này có không gian vô cùng rộng lớn, dài chừng ba mươi trượng, rộng chừng hai mươi trượng, cao cũng phải đến mười trượng.
Toàn thể đại điện có màu đồng, xây dựng đại khí mang phong cách cổ kính, bốn phía có tám cột đá màu đen làm điểm chống đỡ, bố cục ngay ngắn rõ ràng.
Giữ chính điện có chín bậc thềm, trên bậc thềm bày ba ghế thái sư, hai bên trái phải và phía dưới mỗi bên có hơn mười cái ghế, trật tự trên dưới rõ ràng.
Ba chiếc ghế trên đương nhiên là chỗ ngồi của các Kim Đan trưởng lão, Ngô Ngọc Hạm đã đi bẩm báo, lúc này các trưởng lão vẫn còn chưa tới nên Nghiêm Hồng Ngọc, Lý Bất Đồng, Lưu Ngọc và sáu người kia đương nhiên chỉ có thể chờ đợi.
Bọn họ thân là vãn bối của tông môn lại làm việc thất trách đương nhiên không dám ngồi chờ đợi, ngay cả người bị thương nặng nhất là Tào Mộng Vũ cũng cố gắng đứng thẳng dậy.
Qua khoảng một khắc sau, Linh Giác nhạy bén hơn người của Lưu Ngọc cảm nhận có gì đó khác thường, hắn ngẩng đầu nhìn lên đã thấy có người ngồi ngay ngắn tại ba chiếc ghế thái sư trên bậc thềm kia.
Mặc dù các Kim Đan trưởng lão đã kiềm chế rất tốt khí tức tu vi của bản thân nhưng Lưu Ngọc vẫn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ ba người họ, khí tức như vực thẳm hay như trên đỉnh núi Thái Sơn, gây áp lực rất lớn đến tinh thần.
Linh Giác đang điên cuồng cảnh báo, tâm trí Lưu Ngọc rùng mình không dám để lộ chút sơ suất nào, âm thầm tập trung tinh lực vận hành Ẩn Linh thuật, duy trì tiến độ tu vi của bản thân ở mức bình thường đối với một tu sĩ Tam linh căn.
Lúc này tốc độ tu vi của hắn tăng lên so với Song linh căn còn nhanh hơn một bậc, đuổi theo tu sĩ Dị linh căn nếu như bị bắt được hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, điều tra sâu hơn căn bản không có cách nào giải thích, bí mật Tiên Phủ rất có thể vì vậy mà bại lộ.
Phản ứng của năm người còn lại rõ ràng chậm hơn một chút, Linh Giác khác xa không nhạy cảm bằng Lưu Ngọc, ngay cả Lý Bất Đồng của Phong linh căn cũng không ngoại lệ, qua nửa khắc sau mới cảm thấy có gì đó khác thường, nhanh chóng phản ứng nhìn lên ghế thái sư.
"Đệ tử Lưu Ngọc, bái kiến Nghiêm trưởng lão, Phương trưởng lão, Tôn trưởng lão!"
Ngô Ngọc Hạm còn bận việc khác nên không quay trở lại, Lưu Ngọc, Nghiêm Hồng Ngọc và sáu người kia vội vàng hành lễ sau đó đồng thanh nói.
Tuy rằng mấy người họ đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng khi ở trước mặt các trưởng lão đạt cảnh giới Kim Đan cũng chỉ có thể thành thật tự xưng là đệ tử, không có chút uy phong nào trước mặt các đệ tử Luyện Khí kỳ.
Ngoại trừ đã gặp Nghiêm Thế Khoan - Nghiêm trưởng lão và Phương Toàn - Phương trưởng lão ra thì trưởng lão trấn thủ Hàn Nguyệt Thành cuối cùng của Nguyên Dương Tông tên là Tôn Trạch Khôn.
Nhìn qua Tôn Trạch Khôn trẻ tuổi hơn hai người kia rất nhiều, chính xác là dáng vẻ của một người trung niên, mặc đồ nhà nho và dùng một sợi dây màu lam buộc ở sau đầu, giống như một cử nhân đầy kinh thư.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lưu Ngọc, hắn đã nghe qua thanh danh của Tôn trưởng lão, nhưng người thật vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nghiêm trưởng lão ngồi ở ghế trung tâm, bên trái là Tôn trưởng lão bên phải là Phương trưởng lão.
Không thể nghi ngờ Nghiêm trưởng lão ngồi ở chính giữa có địa vị cao nhất, tiếp theo dựa theo thứ tự tôn trọng của thế giới này, Tôn trưởng lão có địa vị cao hơn Phương trưởng lão.
Trong nháy mắt, trong đầu Lưu Ngọc hiện lên rất nhiều suy nghĩ, hắn cúi người thật sâu không dám đứng dậy khi chưa có lời của trưởng lão, năm tu sĩ Trúc Cơ khác cũng như vậy.
"Đứng lên đi."
Không bao lâu sau một đạo thanh âm uy nghiêm truyền đến, Lưu Ngọc nghe ra đây là thanh âm của Nghiêm trưởng lão.
Sáu người nghe vậy hắn thuận thế đứng lên, sau đó cũng không dám lộn xộn hoặc nhìn đông nhìn tây để tránh mạo phạm trưởng lão, tất cả đều đứng tại chỗ chờ trưởng lão xử lý.
"Trước tiên ngươi nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, Nghiêm Hồng Ngọc, để chủ sự như ngươi nói trước đi."
Qua khoảng ba bốn phút, ngay khi không khí trong điện càng ngày càng nặng nề, Nghiêm trưởng lão mở miệng nói.
Giọng điệu của lão bình thản không xen lẫn chút tình cảm nào, dường như công tư phân minh sắp xếp trách nhiệm.
Hai vị trưởng lão khác cũng không nói lời nào chỉ bình tĩnh nhìn xuống phía dưới, làm cho mọi người không thể đoán được họ nghĩ gì.
"Kẻ địch tập kích lần này có mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hơn tám mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ tổng cộng khoảng một trăm tu sĩ."
"Dẫn đầu là một trong Hợp Hoan Lục Tử của Hợp Hoan môn Tề Thiếu An, vào giờ dần họ đã phát động đột kích vào Linh dược viên Bính Tự Lục Hào."
"Bởi vì rất nhiều địch tu hơn nữa uy lực lại lớn vô cùng, bên ta tuy rằng phòng thủ vững chắc bằng Hắc Thuỷ Cực Phong trận nhưng do thực lực chênh lệch quá lớn, sau một lúc vẫn buộc phải phá vỡ trận pháp."
"Bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tự mình phá vòng vây."