Lão giả râu trắng rốt cuộc cũng là một tu sĩ Trúc Cơ có kinh nghiệm phong phú, chỉ trong chốc lát đã có thể suy nghĩ rõ ràng lợi và hại, đưa ra lựa chọn chính xác.
Lão nhanh chóng điều khiển Hắc Sắc Thiết Tác một một món pháp khí Thổ Luân màu vàng sẫm nghênh đón hai thanh kiếm phi đến trước.
Sau đó lão sờ vào túi trữ vật bên hông, lấy ra một món pháp khí Sơn Thủy Họa cực phẩm, pháp lực được đưa vào khiến nó lớn hơn tới ba trượng, bao quanh bảo vệ cơ thể của lão.
Tiếp theo lão lấy ra một lá phù, lá phù biến thành các loại pháp thuật nhất giai thượng phẩm như Băng Châm, Lôi Điện, triệt tiêu từng mũi tên màu vàng kim.
“Keng.”
“Ầm.”
Tử Mẫu Truy Hồn đao biến thành một Hắc Sắc Kiếm đao và Duệ Kim kiếm kịch liệt giao chiến với Hắc Sắc Thiết Tác và Thổ Luân của lão giả râu trắng, cả hai đều dốc hết toàn lực, đấu pháp ngay từ đầu đã rất gay cấn.
Bốn món pháp khí cực phẩm này trong nháy mắt đã va chạm bảy tám lần, tạo ra những tiếng động ầm ầm cực kỳ lớn quanh quẩn trong mảnh không gian này, hai bên đều bất phân thắng bại.
Mà bên kia, Ly Huyền kiếm xứng đáng là Linh khí thượng phẩm, nó hoàn toàn thể hiện được phong thái vốn có của nó, chiếm thế thượng phong!
Chỉ thấy Ly Huyền kiếm biến thành Hỏa Liệt Điểu bùng cháy thiêu đốt tất cả, một vuốt chém vào pháp khí Sơn Thủy Họa của lão giả râu trắng khiến cho ánh sáng của bức họa tối sầm lại, lõm vào một mảng lớn, khó khăn lắm mới có thể ổn định lại.
Mặc dù chiếm thế thượng phong, nhưng mà Sơn Thủy Họa này rốt cuộc cũng là một pháp khí phòng ngự cực phẩm, nó cũng được xem là một tinh phẩm trong số những pháp khí cực phẩm, không phải là một món vũ khí bình thường có thể dễ dàng gặp được, Ly Huyền kiếm muốn phá vỡ nó thì cũng cần một khoảng thời gian.
Ly Huyền kiếm có sức mạnh mạnh nhất bị ngăn lại, Tử Mẫu Truy Hồn đao và Duệ Kim kiếm thì bị cuốn lấy, đòn tấn công của Diệu Kim cung lại không thể làm được gì.
Rốt cuộc thì lão giả râu trắng có tu vi cao hơn hắn một cấp, hơn nữa lão sống lâu đến như vậy nên lão cực kỳ có kinh nghiệm, nếu cứ tiếp tục như thế, cho dù Lưu Ngọc có thể bắt lão lại thì cũng cần thời gian.
Nếu như lão bình tĩnh lại, nói không chừng lão có thể thoát được một mạng, làm hỏng đại sự của hắn.
Thần thức Lưu Ngọc điều khiển pháp khí, Linh khí tấn công, động tác kéo Diệu Kim cung giữa các ngón tay của hắn liên tục không ngừng, suy nghĩ trong lòng nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ xem hắn nên dùng con át chủ bài chưa lật nào.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, trong Linh giác đột nhiên truyền đến một trận Linh khí dao động kịch liệt.
Hắn dùng thần thức quan sát, chỉ thấy hai tay của lão giả râu trắng nhanh chóng bấm pháp quyết, râu tóc đều lộ ra vẻ ngưng trọng, Linh khí bốn phía hội tụ về phía đó, giống như là lão muốn thi triển một pháp thuật, bí thuật mạnh mẽ nào đó.
Kẻ địch muốn làm thì nhất định không thể để cho địch thực hiện được, mắt thấy cảnh này, hai mắt Lưu Ngọc tỏa sáng, không hề sợ hãi mà còn mừng rỡ.
Nói như vậy, sức mạnh của pháp thuật, bí thuật càng lớn thì quá trình thi triển càng dài, thi triển thất bại thì phản phệ cũng càng lớn, phần lớn pháp thuật, bí thuật đều tuân theo quy tắc này, đây là kiến thức thường thức cơ bản của tu tiên giới.
Đương nhiên mọi chuyện đều có ngoại lệ, giống như “Kinh Thần Thích” trong Tôn Thần diệu pháp, hầu như là chỉ cần hơn nửa hơi thở là có thể phát động, hơn nữa tốc độ tấn công cực kỳ nhanh, không có bất kỳ pháp khí, Linh khí, pháp thuật nào có tốc độ tấn công mà Lưu Ngọc biết có thể nhanh hơn nó.
Mắt thấy thế trận của lão giả râu trắng không hề nhỏ, nếu lão thi triển thất bại thì phản phệ tuyệt đối sẽ không nhẹ, Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Trong lúc thần thức suy nghĩ về bí thuật “Kinh Thần Thích” thì hắn tự nhiên đã sử dụng ra, thần thức lực vô hình bị bí thuật ngưng tụ thành một cây Tế Châm lông trâu nhỏ, đây là cây Tế Châm không có hình thái vật chất, nó chỉ là thần thức được cô đọng đến cực điểm ngưng tụ mà thành.
Nó có khả năng tấn công trực tiếp vào Nguyên Thần và thần thức, sự tấn công chớp nhoáng khiến người ta khó có thể phòng ngự nếu bọn họ không có pháp khí có khả năng phòng ngự tuyệt đối.
Bí thuật ngưng tụ thành một cây Tế Châm nhỏ đến như vậy, một lần đã tiêu hao khoảng một phần tám sức mạnh thần thức, còn phải dùng thần thức để khống chế pháp khí tấn công, với thần thức trước mắt của Lưu Ngọc, bí thuật này chỉ có thể sử dụng tối đa bốn lần trong mỗi trận chiến, nhiều hơn nữa thì khi hắn điều khiển pháp khí, Linh khí sẽ vô cùng khó khăn.
Dù sao đi nữa thì “Kinh Thần Thích” ngưng tụ từ ấn đường mà ra, trong nháy mắt nó đã biến mất, xuất hiện ở ấn đường của lão giả râu trắng, trực tiếp châm vào.
“Hự!”
Chỉ thấy lão giả râu trắng hô lên một tiếng đau đớn, tất cả pháp khí trong tay lão đều trong một khoảnh khắc đã dừng lại rồi tiếp tục chuyển động, pháp quyết trong tay trực tiếp rối loạn, công sức như đã đổ sông đổ biển, Linh khí hội tụ đến cũng hỗn loạn, pháp lực sắp hình thành chảy ngược lại, tạo thành một tổn thương không hề nhẹ với kinh mạch.
“Tấn công bằng thần thức?”