Linh áp cường đại của Trúc Cơ hậu kỳ ép Linh Ngọc làm cho hắn có chút không thở nổi, giống như một tảng đá lớn đặt ở ngực làm cho người ta thực sự khó thở.
Lúc này, giữa quảng trường một mảnh yên tĩnh, tu sĩ càng đến gần đài nhỏ thì bị áp bách càng lớn, thậm chí đã bị linh áp cường đại áp bách lộ ra “bộ mặt xấu xí’’.
Lúc này mọi người mới kinh hãi nhận ra, trên đài vị kia không chỉ là một vị tiên tử lạnh lùng, xinh đẹp, mà lại còn có thực lực cường đại của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cấp bậc sâm nghiêm của Tu Chân Giới, đệ tử ngoại môn như bọn hắn có thể tùy ý nghị luận với tu sĩ Trúc Cơ được sao?
Thật may mắn cỗ linh áp này không có kéo dài lâu, nếu không Lưu Ngọc cảm thấy mình chắc chắn sẽ không duy trì được bao lâu nữa, không chừng cũng sẽ lộ ra “bộ mặt xấu xí”, hắn nhìn trái phải, đệ tử ngoại môn trên quảng trường đều thở hồng hộc, sắc mặt khó coi, tình huống của sư huynh ở trên cũng không khác gì với hắn, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lộ ra nụ cười khổ.
“Hừ’’
Sau khi cả quảng trường trở nên im lặng thì vị Bạch sư thúc ở trên kia, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, từ túi trữ vật lấy ra một cái đệm hương tinh xảo, ngồi lên trên rồi bắt đầu giảng giải.
Thanh âm của nàng thanh thúy như ngọc rơi trên đĩa, mang theo vài phần lãnh ý, sử dụng một loại pháp thuật khuếch đại thanh âm làm cho đệ tử ở quảng trường có thể nghe được.
Bạch sư thúc giảng giải chính là hai loại pháp thuật hạ cấp trung phẩm Thủy hệ và Băng hệ, phương pháp sử dụng hai loại pháp thuật này. Đầu tiên giảng giải hạ cấp Thủy Cầu thuật đến trung cấp Băng Trùy thuật, từ dễ đến khó, thỉnh thoảng còn phóng thích pháp thuật làm mẫu ở trên đó.
Lưu Ngọc cẩn thận lắng nghe, trong lòng âm thầm đối chiếu với những tâm đắc trong tu luyện của chính mình, quả nhiên có một chút phát hiện mới, đặc biệt là cách sử dụng một ít kỹ xảo nhỏ, điều này mang lại cho hắn rất nhiều lợi ích.
Một ít chi tiết có thể nhanh chóng làm tăng uy lực của pháp thuật cùng với đẩy nhanh tốc độ thi pháp hắn càng nhớ kỹ rõ ràng từng cái một. Những điều không hiểu thì cũng âm thầm ghi nhớ đợi ngày sau có cơ hội thì tìm hiểu lại.
Thời gian bất giác trôi qua hai giờ trong giọng nói lạnh lùng, kiêu ngạo của nữ tử này. Bạch sư thúc đã kết thúc giảng giải, cứ chấm dứt như vậy, nàng không để ý chút nào tới bộ dạng muốn dơ tay đặt câu hỏi của mấy đệ tử “to gan lớn mật”, trực tiếp lấy ra phi kiếm có hình băng điểu, sau đó lập tức một ánh sáng xanh vụt lên trời hóa thành một chấm nhỏ,dứt khoát không có bất cứ động tác nào dư thừa.
Tiên tử cao lãnh Bạch sư thúc đi rồi, Lưu Ngọc cũng không lập tức đứng dậy, hắn còn đang suy nghĩ những điểm chính và kĩ xảo của bài giảng vừa rồi.
Mãi cho đến khi Thượng Xuyên Giang gọi hắn một tiếng, hắn mới không thể không đứng dậy, lúc này rất nhiều đệ tử ngoại môn ở quang trường mới lục đục rời đi, sau khi Lưu Ngọc xuống núi thì tạm biệt Thượng Xuyên Giang rồi quay trở về động phủ.
Sau khi Lưu Ngọc trở lại động phủ hắn liền bắt đầu mỗi ngày dùng đan dược tu luyện, cách vài ngày lại mở lô luyện đan dược một lần, thỉnh thoảng lại đi xem Tàng Kinh Các.
Lầu một Tàng Kinh Các mở miễn phí cho các đệ tử, phần lớn là một ít tạp kỹ, tiểu sử và một ít tâm đắc sở học do các tu sĩ Luyện Khí sơ trung kì viết ra, đại đa số đệ tử đều không cảm thấy hứng thú, Lưu Ngọc lại thường xuyên đi xem một ít tạp ký ngao du, hy vọng thông qua cái này có thể biết được đại khái tình hình của thế giới này.
Lưu Ngọc mỗi ngày ở trên vách núi tu luyện, sau khi kết thúc, hắn ngẫu nhiên để lộ ra là mình đang học luyện đan, hơn nữa miễn cưỡng được xem như là có chút thiên phú, cứ như vậy thanh danh của hắn truyền xa ở Thanh Mộc Phong, đặc biệt là trong “phái biệt viện” dần dần mọi người đều biết rõ điều đó.
Cho đến một ngày, một gã đệ tử ngoại môn mạo hiểm mời Lưu Ngọc ra tay luyện chế “Thanh Linh đan” tên đệ tử ngoại môn kia tự minh chuẩn bị ba phần nguyên liệu, cuối cùng chiếm được bảy khối Thanh Linh đan. Ba phần nguyên liệu trị giá năm Linh Thạch biến thành bảy viên đan dược giá trị hai mươi mốt Linh Thạch điều này khiến cho tên đệ tử kia vô cùng vui mừng.
Lưu Ngọc hiện tại luyện chế Thanh Linh đan cơ bản đã thành thục, sau rất nhiều lần luyện chế đan dược, cơ bản cứ ba lô sẽ có một lô thành công, bình thường sẽ ngưng ta tám, chín viên đan dược, chí ít hắn luyện chế hai loại đan dược này đã đạt đến trình độ của một luyện đan sư phổ thông, chỉ đưa cho tên kia bảy viên đan dược là do hắn không muốn biểu hiện quá mức nổi bật mà thôi.
“Gỗ có mọc thành rừng, vẫn bị gió thổi bật rễ.’’
Lần này danh tiếng của luyện đan sư Lưu Ngọc đã được truyền xa, số người đến cửa bái phỏng mỗi tháng cũng ngày càng nhiều lên.
Có gia tộc đến mời làm luyện đan sư chuyên trách cho gia tộc cho họ, đồng ý đủ loại điều kiện hậu đãi, thậm chí mập mờ nhắc tới, nếu trở thành luyện đan sư cho gia tộc bọn họ, có thể “nghênh ngang’’ tiến vào cánh cửa nội môn.
Trong đó có Thượng Xuyên Giang đại diện gia tộc bọn họ đến mời chào, nhưng mà hắn hiểu được tâm Lưu Ngọc hướng tới con đường tu sĩ, thuyết phục một chút rồi y cũng không có cưỡng cầu.
Phái biệt viện của thế lực ngoại môn cũng phái Giang Thu Thủy tới lôi kéo hắn, cũng mở ra các loại giá động lòng người, muốn mời hắn cung cấp lượng lớn đan dược cho phái biệt viện.
Lưu Ngọc cũng không dễ dàng từ chối, đành phải lấy lý do vừa mới bắt đầu học tập, tu luyện còn chưa có thuần thục để từ chối, cuối cùng chỉ đáp ứng mỗi tháng cung cấp ba bình Thanh Linh đan giá rẻ cho biệt viện phái.
Khuôn mặt kiều mỵ của Giang Thu Thủy, đôi mắt đẹp cao thấp đánh giá Lưu Ngọc một phen, không nghĩ tới vị Lưu sư đệ này tu vi bình thường, tướng mạo bình thường, lại có thiên phú luyện đan, nhìn thấy Lưu Ngọc vẫn như cũ thong dong, trầm ổn, trong mắt nàng lóe lên một tia khác thường, xem ra còn phải tìm hiểu nhiều hơn nữa!
“Phái trung vô phái, thiên kì bát quái.’’
Lưu Ngọc thở dài, nhớ lại kiếp trước một vĩ nhân từng nói qua câu này.