Cho nên không biết chiến tranh mỏ quặng Linh Thạch bao giờ mới kết thúc, còn phải xem tình huống của Vọng Nguyệt Thành bên này cần phải đợi bao lâu, vì vậy quan hệ thân thiết với Nghiêm gia là vô cùng cần thiết, có chỗ dựa vững chắc và không có chỗ dựa khác nhau vô cùng lớn.
Nghiêm Hồng Ngọc nghe xong lời này thì hài lòng nở nụ cười, trong phút chốc lộ ra vẻ quyến rũ thuần thục, trên khuôn mặt lộ ra vẻ phong tình mê người.
Sau đó nàng ta xoay người đi về phía Linh Dược viên, ba người trước mắt đang ở phiên trực bên trong trận pháp phòng ngự. Nàng ta muốn dẫn Lưu Ngọc đi làm quen với mấy tu sĩ Trúc Cơ.
Lưu Ngọc hơi lùi lại bước từng bước nhỏ ở bên cạnh nàng ta, dù sao đã một tháng hắn không biết mùi vị của thịt, vừa rồi nhìn thấy phong tình của nữ tử này, thân thể hắn không tự chủ được có chút xao động, nổi lên một chút phản ứng.
Hắn mạnh mẽ kiềm chế sự xao động của thân thể, giữ lòng bình tĩnh. Khi nhìn thấy các tu sĩ trúc cơ khác thì hắn đã trở lại bình thường.
Thông qua Nghiêm Hồng Ngọc hắn biết những tu sĩ Trúc Cơ khác, cũng biết được lực lượng bảo vệ tổng thể của Linh Dược viên.
Ở đây có tổng cộng bảy tên tu sĩ Trúc Cơ, Trúc Cơ hậu kỳ chỉ có một người là Nghiêm Hồng Ngọc. Trúc Cơ trung kỳ hai người Trúc Cơ sơ kỳ bốn người, ba nam ba nữ.
Đệ tử Luyện Khí kỳ cũng có ba mươi đến năm mươi tên, nhưng còn lâu mới tới Trúc Cơ kỳ, cho nên cũng không cần nhắc tới.
Nghiêm Hồng Ngọc cùng với hai người nữ tu Trúc Cơ sơ kỳ một tổ, còn ba người nam kia ở một tổ khác, hai người nam Trúc Cơ trung kỳ, và một người nam Trúc Cơ sơ kỳ.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Lưu Ngọc thuận lợi được phân vào nhóm của Nghiêm Hồng Ngọc.
Ba gã nam tu nhìn về phía hắn có hơi ghen tỵ ánh mắt còn có chút hâm mộ và đố kỵ, Lưu Ngọc chú ý tới ánh mắt của bọn họ, cười khổ ở trong lòng, những nữ tu Trúc Cơ kỳ này làm sao có thể dễ dàng động lòng cơ chứ?
Hai nữ tu ở trong nhóm một người tên là Đinh Huệ, người mặc váy dài màu vàng nhạt, trông mềm mại và yếu ớt. Một người khác tên là Tào Mộng Vũ, với mái tóc rối bù nhìn qua có vẻ trông rất tự do phóng khoáng, dễ gần.
Sau khi làm quen đơn giản với nhau, Lưu Ngọc đi vào động phủ mới.
Hai tổ tu sĩ thay phiên túc trực, một tháng đổi một lượt, hiện tại mới là giữa tháng, cho nên hắn còn nửa tháng để nghỉ ngơi.
Hai khối Linh Thạch trung phẩm của trận pháp phòng ngự của động phủ đã được thay cho nên vận hành khá thuận lợi. Việc liên quan tới sự an toàn của bản thân thì Lưu ngọc không hề keo kiệt, có nhiều Linh Thạch thì phải còn sống mới có thể hưởng dụng.
Đặt bồ đoàn trên mặt đất ở phòng luyện công, Lưu Ngọc khoanh chân ngồi ở giữa.
Hắn lấy ra một bình ngọc tứ túi trữ vật, lấy ra một viên Tinh Nguyên đan, ngửa đầu nuốt xuống bắt đầu luyện hóa dược lực bằng Thanh Dương Công.
Viên đan dược vào bụng nhanh chóng được luyện hóa thành từng sợi pháp lực, dựa theo đường kinh mạch chậm rãi vận hành tới Đại Chu Thiên, cuối cùng mới đi vào đan điền và chìm ở trong Hồ pháp lực. Hồ pháp lực nhỏ dường như lớn dần lên mà người khác khó nhận ra.
Một ngọn lửa ở phía trên mặt hồ đang chậm rãi thiêu đốt, thường nhảy lên, bề mặt ngọn lửa có màu xanh nhạt, ở giữa lại có ba sợi màu lục lam sẫm.
Đó là Thanh Dương Ma Hỏa.
Ngọn lửa nuốt chửng Ngọn đèn bằng đồng thau, uy lực của ngọn lửa này được tăng cường mạnh mẽ, đủ để hoàn thành việc rèn luyện pháp lực đối với Trúc Cơ sơ kỳ.
Ma Hỏa luyện nguyên chủ yếu chia làm ba giai đoạn, phân biệt tương ứng với sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ của mỗi cảnh giới.
Mỗi giai đoạn bắt đầu, trung kỳ và đỉnh phong đều phải tiến hành một lần tôi luyện pháp lực, mỗi cảnh giới tổng cộng lại là chín lần, khi hoàn thành chín lần thì ở ở cấp đỉnh phong của cảnh giới, pháp lực sẽ tinh thuần hơn những tu sĩ cùng cấp hai phần.
Nhưng Ma Hỏa luyện nguyên cũng có những yêu cầu khắt khe với sức mạnh của Hỏa Diễm, trước mắt Thanh Dương Ma Hỏa đủ để hoàn thành việc rèn luyện Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng nếu tu luyện quá nhanh thì cần phải nghĩ biện pháp để nâng sao sức mạnh của Hỏa Diễm, vậy thì mới có thể tôi luyện pháp lực hiệu quả.
“Đến lúc rồi.”
Tâm niệm Lưu ngọc vừa động, Hỏa Diễm màu xanh nhạt trong đan điền đột nhiên bùng lên, ánh lửa càng đậm thêm ba phần.
Tiếp theo, Hỏa Diễm chậm rãi hạ xuống hồ pháp lực, khoảng cách giữa hai thứ dần dần thu hẹp lại.
Có lẽ là một… hai… hơi thở, hoặc có lẽ là lâu hơn, ngọn lửa và hồ nước cuối cùng cũng bắt đầu tiếp xúc.
Hai thứ vừa mới tiếp xúc, Hỏa Diễm màu xanh nhạt lập tức lan ra cả hồ, chỉ chốc lát sau đã bao trùm mặt ngoài của hồ, biến nó hóa thành một mảnh biển lửa màu xanh, sau đó bắt đầu cháy hừng hực.
Dần dần hồ pháp lực bắt đầu quay cuồng, sôi trào, tỏa ra từng bọt khí nhỏ.
Trên trán Lưu Ngọc sinh ra từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, nhỏ trên vạt áo khiến nó ướt nhẹp.