Giả Phú quả thật bị một màn này của Lưu Ngọc làm cho kinh hãi, gã đã ở Đa Bảo Các gần trăm năm, cũng đã thấy qua năm sáu người ra tay hào phóng như vậy, nhưng những người đó đều là những tu sĩ Trúc Cơ có tiếng tăm.
Người trước mặt này chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, giờ khắc này gã quả thật đã nổi lên tâm tư kết giao.
“Nếu Giả đạo hữu đã có lòng, vậy Lưu mỗ từ chối thì bất kính rồi.”
Lưu Ngọc thu hai tấm Phù Bảo và mười khối Linh Thạch trung phẩm vào túi trữ vật.
Vừa cười vừa nói.
Sau đó hai người có tán gẫu một lúc, Lưu Ngọc cảm thấy thời gian đã đến lúc thì cáo từ, trở về động phủ ở thành Nam.
Trước khi đi, Giả Phú lại đưa cho hắn một khối lệnh bài màu bạc, lệnh bài này tên là Đa Bảo Lệnh.
Đa Bảo Các mở ở khắp Sở quốc, bọn họ tự có quy định, Đa Bảo Lệnh này chính là một trong những đặc điểm của bọn họ, chỉ cần cầm lệnh bài này đến bất kỳ cửa tiệm nào của Đa Bảo Các thì đều sẽ được trịnh trọng tiếp đãi.
Đa Bảo Lệnh chia làm ba cấp bậc, ba màu vàng bạc đồng, hưởng thụ đãi ngộ chiết khấu cũng khác nhau.
Ví như Đa Bảo Lệnh màu bạc, rất ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ có được, đi đến bất kỳ một chỗ nào của Đa Bảo Các đều có thể được hưởng thụ đãi ngộ của khách quý, mua bất kỳ vật phẩm gì cũng có thể giảm giá chín lăm phần trăm.
Ngoài ra còn có vài cách có thể lợi dụng Đa Bảo Các, lệnh bài này chỉ cấp cho khách hàng có tổng chi tiêu đạt tới bốn vạn trong một thời gian nhất định, đây đã là quyền hạn lớn nhất của Giả Phú.
Lưu Ngọc không từ chối, Giả Phú này vẫn có giá trị giao hảo, cái khác không nói, đi tới tiền tuyến thì đấu pháp không thể thiếu, chiến lợi phẩm có thể ném đến Đa Bảo Các xử lý, xa hơn thì Đa Bảo Các trải rộng Sở quốc, về sau nếu ủy thác cho Đa Bảo Các thu thập Linh dược, chắc chắn bọn họ sẽ thu thập nhanh hơn hắn.
Sau khi trở lại động phủ, Lưu Ngọc lại lấy ra quan sát hai tấm Phù Bảo một lúc, sợi dây căng thẳng trong lòng đột nhiên buông lỏng, có hai tấm Phù Bảo này thì sự an toàn của hắn sẽ được tăng lên rất nhiều.
Cất tấm Phù Bảo ở vị trí dễ thấy nhất trong túi đựng đồ, bảo đảm trong nháy mắt là có thể tìm được xuất ra, hắn lại bắt đầu lĩnh hội Tôn Thần diệu pháp, nắm chặt thời gian tăng cường thực lực.
Ba ngày sau, Lưu Ngọc lại đến phủ Thành Chủ, hôm nay là ngày gặp mặt Kim Đan trưởng lão, nếu không sai, nhiệm vụ liên quan đến hắn cũng sẽ được ban xuống.
Không để ý đến hành lễ và xum xoe của đệ tử, lúc hắn chạy tới Thiên Điện phủ Thành Chủ kia, đã có năm người sớm chờ đợi ở nơi đó.
Lưu Ngọc và Thôi Lượng coi như là khá quen thuộc, vì vậy hắn lập tức đi tới trò chuyện.
Cho đến khi gần đến giờ Tỵ, Trang Thế Long, Nghiêm Quần Nhi, Hứa sư huynh, ba người mới khoan thai đến muộn.
Lưu Ngọc nghĩ lại thì lập tức hiểu được nguyên nhân, cũng chỉ có bọn họ không có quan hệ, hoặc là quan hệ không đủ cứng mới vội vàng chờ ở chỗ này, những người thật sự đường thì chỉ sợ là đã sớm an bài xong xuôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không biết vì sao hơi khó chịu, quay đầu đúng lúc đối diện với ánh mắt khổ sở của Thôi Lượng.
Sau đó không bao lâu từ khi tám người đến đông đủ, Ngô Ngọc Hạm mới hiện thân, vẫn là thái độ không mặn không nhạt như trước, nói:
“Mời mấy vị sư đệ sư muội theo ta đi, hai vị trưởng lão bản môn đang ở hậu viện chờ gặp mặt các ngươi.”
Nói xong thì đi về phía hậu viện.
Lưu Ngọc đi theo sau, bình thản truyền âm cho Thôi Lượng hỏi lão có biết là hai vị trưởng lão nào không, có cần kiêng kị gì hay không.
Đáng tiếc Thôi Lượng người này cũng là hỏi cái gì cũng không biết, thoạt nhìn căn cơ ở trong tông môn cũng mạnh hơn hắn bao nhiêu.
Phủ Thành Chủ là trung tâm của Vọng Nguyệt Thành, Nguyên Dương Tông chủ yếu điều phối các nhiệm vụ của Tiên Thành ở đây, cũng bố trí, an bài tranh đoạt mỏ quặng Linh Thạch, đương nhiên sẽ chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn.
Đoàn người đi theo Ngô Ngọc Hạm xuyên qua hành lang gấp khúc cổ kính, thủy tạ, đi khoảng nửa khắc, bọn họ mới nhìn thấy hai lão giả đang đánh cờ trên một đình đài.
Trong lòng Lưu Ngọc rùng mình, biết đây hẳn là Kim Đan trưởng lão của bổn môn rồi.
Mọi người đương nhiên sẽ không liều lĩnh tiến lên quấy rầy nhã hứng của trưởng lão, cho nên bọn họ chờ đợi ở cách đó không xa, lúc này Ngô Ngọc Hạm thấp giọng giới thiệu cho mọi người:
“Vị bên trái kia là Nghiêm trưởng lão, vị bên phải kia là Phương trưởng lão.”
Nói một câu vô cùng đơn giản, nàng ta lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Trong lòng Lưu Ngọc khẽ động, phỏng đoán Nghiêm trưởng lão này hẳn là tu sĩ Kim Đan của Nghiêm gia đang tọa trấn ở tiền tuyến.
Khoảng một khắc sau, hai vị trưởng lão rốt cuộc đã đánh cờ xong, Ngô Ngọc Hạm mới tiến lên bẩm báo.
Chỉ thấy một lão giả trong đó khẽ gật đầu, sau đó Ngô Ngọc Hạm ra hiệu cho mọi người tiến lên bái kiến.