Đương nhiên điều này không có nghĩa là Vọng Nguyệt Thành chỉ có ba vị tu sĩ Kim Đan kỳ tọa trấn, chỉ là những tu sĩ Kim Đan được điều đến từ những nơi phụ thuộc không được tính, bọn họ không tham dự vào quyết sách.
Chín vị tu sĩ Trúc Cơ và một đám đệ tử, đi đến một đại điện, vài gã Trúc Cơ kỳ tu sĩ đã đăng ký đầu tiên, biểu thị bọn họ đã đến đúng thời hạn.
Lúc này những đệ tử Luyện Khí kỳ kia không cần Lưu Ngọc bọn họ quản thúc, tự có Tiên Thành thu xếp, sau đó an bài nhiệm vụ, đi đến nơi nên đến.
Đợi Thôi Lượng là người cuối cùng đăng ký, một nữ tu thân hình đẫy đà, dung mạo bình thường đi ra từ hậu điện, đến trước mặt mọi người.
Ánh mắt Tưởng Binh sáng ngời, ân cần giới thiệu:
“Vị này chính là Ngô Ngọc Hạm - Ngô sư tỷ, nội vụ của Vọng Nguyệt Thành bình thường là do Ngô sư tỷ và mấy vị sư huynh khác chưởng quản.”
Linh áp trên người Ngô sư tỷ này cường đại hơn nhiều so với mấy người Lưu Ngọc, đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, mặt dù nhìn qua dung mạo đã bốn năm mươi tuổi, nhưng tuổi thật chắc chắn cao hơn nhiều.
“Bái kiến Ngô sư tỷ.”
Đợi Tưởng Binh nói xong, mấy người Lưu Ngọc đồng loạt chắp tay hành lễ.
Ngô Ngọc Hạm khẽ gật đầu, thái độ của nàng ta không nhiệt tình, không mặn không nhạt nói:
“Bên này đang thiếu nhân thủ, đúng lúc mấy vị sư đệ sư muội có thể kịp thời đến đây trợ giúp.”
“Vốn nên lập tức an bài các ngươi gặp mặt trưởng lão, nhưng bây giờ ba vị trưởng lão có việc không thể phân thân ra được, ba ngày sau mới có thể triệu kiến.”
“Vậy nên trước tiên an bài động phủ cho chư vị, đợi ba ngày sau chư vị lại đến nơi này, Ngô mỗ sẽ dẫn chư vị đi gặp mặt trưởng lão.”
“Ba ngày này chư vị có thể làm quen hoàn cảnh trước, nơi này có thể không giống với tông môn.”
Dứt lời, Ngô Ngọc Hạm vẫy tay, phân phó vài câu với một người có dáng vẻ quản sự phía sau, quản sự kia gật đầu đồng ý, lập tức chạy đến quầy để an bài.
“Nếu như chư vị đã đến nơi, vậy Tưởng mỗ đi trước một bước, cửa thành bên kia không thể rời đi quá lâu, Hứa huynh cũng đừng quên ước định của chúng ta!”
Tưởng Binh thấy Ngô Ngọc Hạm không để ý tới gã, có hơi hứng thú, sau đó gã cũng ôm quyền với bọn họ.
Trước khi gã đi đã nhắc nhở Hứa sư huynh một câu, sau đó mới đi ra khỏi cửa.
“Xem ra giao tình của hai người không tệ.”
Lưu Ngọc yên lặng nghĩ.
Một lát sau, quản sự kia nhanh chóng an bài tốt động phủ mấy người Lưu Ngọc, cung kính đưa từng lệnh bài động phủ đến tay bọn họ, không dám chậm trễ chút nào.
Lệnh bài đến tay, Ngô Ngọc Hạm còn cẩn thận phân công vài tên đệ tử dẫn đường cho bọn họ, sau đó cáo biệt đi về phía hậu điện.
Vì thế bọn họ lập tức tự mình cáo biệt, Lưu Ngọc cũng dưới sự dẫn đường của một tên đệ tử, đi đến một tòa đình viện ở phía Đông tòa thành.
Trong đình viện có một tòa lầu các hai tầng, bề ngoài nhìn qua cổ điển tinh xảo, có vài phần phong cách thượng cổ, xung quanh lầu các năm trượng đều có tường vây vây quanh, trồng mấy cây cối rậm rạp, ngăn trở tầm mắt nhìn về phía lầu các
“Sư thúc, chính là nơi này.”
Đệ tử kia cung kính nói, trong mắt dường như ẩn chứa chút nóng bỏng.
Đệ tử bình thường giống như gã, nếu như có thể ôm đùi sư thúc Trúc Cơ, vậy thật sự có thể nói tiền đồ vô lượng
“Ừ, người đi đi.”
Hiện thực thường rất tàn khốc, đệ tử giống như gã, tu vi mới Luyện Khí tầng sáu quá mức tầm thường, Lưu Ngọc căn bản chướng mắt.
Nói xong hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn gã một cái, lấy ra lệnh bài rồi hai tay bấm quyết, trước đại môn của đình viện nổi lên những gợn sóng chập chờn, khoảng trống vô hình bị mở ra.
Sau khi Lưu Ngọc đi vào, khoảng trống vô hình rất nhanh lại biến mất, bóng người rất nhanh đã không còn thấy.
Cảnh tượng mặt ngoài chỉ là ảo giác do trận pháp đã bố trí tốt mà thôi, đệ tử kia thấy vậy, đành phải mang theo thất vọng rời đi.
Lưu Ngọc vừa tiến vào đình viện, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ Linh khí nồng đậm lao đến đập vào mặt, Linh giác cảm thấy Linh khí ở nơi này còn nhiều hơn ba phần so với động phủ ở Thải Liên sơn, hình thành một sự đối lập rõ ràng với Linh khí mỏng manh bên ngoài.
Vọng Nguyệt Thành thân là nơi tụ tập tu tiên giả lớn nhất phương Bắc, dĩ nhiên là được xây dựng trên Linh mạch, hơn nữa phẩm gia của Linh mạch cao đến tam giai, chỉ là Linh khí bị trận pháp khóa chặt, chỉ có số động phủ nhất định, nhà trọ mới được cung cấp.
Nhưng cho dù như vậy, Linh khí của Vọng Nguyệt Thành cũng nồng đậm hơn một hai phần so với những địa phương bình thường khác, cho nên bình thường tu sĩ vào thành cần phải nộp Linh Thạch, một khối Linh Thạch đổi được thời hạn một tháng, chỗ trong nhà trọ, Linh Thạch của động phủ tính riêng.
Lúc vào thành bọn họ sẽ được phát một tấm mộc bài đặc chế, chữ viết trên mộc bài sẽ theo thời gian trôi qua mà biến hóa, đến thời gian thì chữ viết sẽ hoàn toàn biến mất, lúc này nhất định phải đi nộp Linh Thạch để gia hạn.