Ở tiền tuyến xoát một vòng công tích, lai lịch, sau khi trở về tông môn phối hợp với quan hệ nhân mạch của gia tộc, lập tức có thể đảm nhiệm một ít chức vụ trọng yếu hoặc là một chức vụ có lợi ích phong phú, tài nguyên tu luyện Trúc Cơ kỳ lập tức có thể được giải quyết một phần.
Đây chính là chỗ tốt khi có gia tộc chống lưng, một con đường bằng phẳng cứ như vậy được an bài xong, có hơi giống như kiểu “mạ vàng” ở kiếp trước.
Trong lòng Lưu Ngọc có chút hâm mộ, nhưng cũng không có gì hơn.
Có Tiên Phủ trong tay, hắn tin tưởng chính bản thân hắn nhất định sẽ tiến xa hơn trên con đường tu tiên so với những tu sĩ khác.
Nhưng chuyện này phải mất một thời gian.
Tiếp theo chính là một sự trầm mặc thật lâu, hai người đều không mở miệng nói chuyện.
Nữ nhân thường mang hàm ý phiền toái, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, sau khi đột phá Trúc Cơ, Lưu Ngọc đã có sức mạnh để tự bảo vệ bản thân ở một mức độ nhất định, kỳ thật hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với Nghiêm Quần Nhi, điều này không phù hợp với tác phong khiêm tốn của hắn.
Sau nửa canh giờ, có lẽ là nhận được tin tức gì, Nghiêm Quần Nhi nhìn Lưu Ngọc một cái thật sau, sau đó cũng không quay đầu trở về khoang thuyền.
Hai tay Lưu Ngọc bấm quyết niệm thần chú, thông qua lệnh bài điều khiển Quy Nguyên chu, tâm hồ nổi lên từng gợn sóng đã nhanh chóng biến mất.
Những ngày trên thuyền vô vị và ngắn ngủi, bởi vì hoàn cảnh hạn chế nên cũng không thể làm bất cứ chuyện gì, vì vậy hai mươi ngày thoáng cái trôi qua.
Trong lúc đó lại đến phiên Lưu Ngọc điều khiển Quy Nguyên chu một ngày, thời gian có hạn, hắn ngoại trừ lúc nghỉ ngơi ra chính là lĩnh hội công pháp, đắm chìm trong biển tri thức, không bỏ qua chút cơ hội thăng tiến nào.
Sau đó Lưu Ngọc biết được cẩm y nam tử kia tên là Trang Thế Long, là người cùng một gia tộc với chưởng môn Trang Tử Lăng.
Hai mươi ngày sau, Trang Thế Long, Hứa sư huynh, Thôi Lượng, Nghiêm Quần Nhi, Lưu Ngọc và tám vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng ở mũi thuyền, nhìn một tòa thành lớn đang càng ngày càng to hơn phía chân trời.
Tòa thành này rộng gần ngàn trượng, cao khoảng hơn một trăm trượng, phần lớn là do một loại sắt đen đặc thù chế thành, độ cứng rắn hoàn toàn không phải một loại sắc thường có thể so sánh được, từ xa nhìn lại, nó giống như núi lớn màu đen được xây dựng bằng sắt thép.
Tường thành trải rộng những phù văn và pháp trận rậm rạp chằng chịt, có Linh quang lấp lánh nhàn nhạt, cách mỗi mười bước trên tường thành có một vị tu tiên giả thủ vệ trực thủ, phối hợp với phù văn và pháp trận trên tường thành, cho dù có tu sĩ Trúc Cơ kỳ xông vào thì cũng phải chảy máu ở đây.
“Vọng Nguyệt Tiên Duyên Thành!”
Lưu Ngọc đứng ở mũi thuyền Quy Nguyên chu, nhìn chăm chú vào thành trì trong tầm mắt, trong đầu nhớ lại những tin tức về nó.
Vọng Nguyệt Thành nằm ở vị trí tít ngoài cùng của Thanh châu, địa thế hiểm trở là vùng giao tranh của quân đội, vắt ngang trên con đường chính từ Kính châu đến Thanh châu.
Tòa thành này có một vị trưởng lão Kim Đan đã đóng quân nhiều năm ở đây, cứ điểm của Nguyên Dương Tông trong mấy ngàn dặm xung quanh biên giới là quan trọng nhất, các cuộc công phòng trong phạm vi mấy ngàn dặm này đều do tòa thành này điều khiển.
Vọng Nguyệt Thành cũng là nơi tụ tập tu tiên giả lớn nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm, tương đương với một phường thị cỡ lớn, cực kỳ phồn vinh.
Hàng năm phàm nhân đến đây cầu tiên phóng đạo nhiều vô số kể, vùng phụ cận thì có khảo nghiệm linh căn, trẻ con phù hợp với điều kiện được Nguyên Dương Tông thu nhận làm đệ tử cũng sẽ được tập trung trước Vọng Nguyệt Thành, sau đó sẽ được thống nhất đưa đến sơn môn Nguyên Dương Tông.
Bởi vì nằm vắt ngang sơn mạch, cho nên có vô số tán tu tiến vào trong sơn mạch săn giết yêu thú, sau đó đến Vọng Nguyệt Thành buôn bán đổi thành tài nguyên tu tiên, nơi này là nơi ký thác vô số ước mơ tu tiên của nhiều phàm nhân.
Là sự khởi đầu con đường tu tiên của nhiều người, vì vậy nó còn được gọi là “Tiên Duyên Thành”.
Vọng sơn phi ngựa chết, từ Vọng Nguyệt Thành xuất hiện trong tầm mắt đến lúc chân chính tiếp cận, lấy tốc độ phi hành của Quy Nguyên chu thì ước chừng bay hai khắc nữa mới tới.
Chiếc phi chu có khắc ký hiệu của Nguyên Dương Tông, vừa đến gần đã có thủ vệ thành trì tiếp dẫn, hạ xuống ở chỗ chuyên biệt, Lưu Ngọc nhảy xuống trước.
Không thể không nói, phi hành trên không trung hơn hai mươi ngày quả thật có một cảm giác lâng lâng, vẫn là cảm giác chân ở trên đất tốt hơn.
Pháp lực trong cơ thể Lưu Ngọc vừa chuyển, lập tức tiêu trừ cảm giác khó chịu, sau đó hắn híp mắt đánh giá tình cảnh xung quanh.
Chỉ thấy cửa thành Vọng Nguyệt Thành cao khoảng mười trượng, trước cửa thành cách đó không có mấy đội ngũ đang xếp hàng thật dài, thành thật tiếp nhận kiểm tra xếp hàng ra vào, tuân thủ trật tự của Tiên Thành.
Trong đó có một đội ngũ tất cả đều là phàm nhân, không giống tu sĩ hai tay trống không bên hông có một túi trữ vật, những phàm nhân này đa phần đều mang theo những bao đồ đạc lớn nhỏ, có lão nông gánh củi, có phụ nhân gánh rau củ quả, cũng có người lớn mang theo đứa nhỏ đến nương tựa tìm kiếm cái ăn.