Chương 239: Đêm trước khi rời đi(2)
"Có... Phải đi đến chiến trường tại mỏ quặng Linh Thạch đó không?"
Giang Thu Thuỷ hơi do dự, sau đó tay kia nhẹ nhàng vươn tới cầm tay Lưu Ngọc, lo lắng hỏi.
Ba năm trôi qua tu vi của nàng ta đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng bảy đỉnh phong, đột phá chỉ trong một hai tháng, hiện tại chỉ còn cách vài ngày là có thể tiếp tục tu luyện, so với trước kia không biết hơn biết bao nhiêu.
Tất cả đều là vì người trước mặt này, nếu không nhờ có hắn, điều kiện tu luyện của nàng ta cũng không thể tốt như bây giờ, nói không chừng còn có thể bị phái ra tiền tuyến, một đi không trở lại.
Bất giác, Giang Thu Thủy phát hiện ra mình không thể rời khỏi người này.
Sau khi đến Tông Môn Điện chào hỏi, cũng không sắp xếp nhiệm vụ cho Giang Thu Thuỷ và Cảnh Vân Tùng, với thân phận Trúc Cơ chấp sự của hắn, việc che chở hai đệ tử không thành vấn đề.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, sau đó dặn dò nàng ta kinh doanh Ngọc Đan Đường cho tốt, đồng thời thu thập hạt giống Linh thảo, hắn không có ở đây nhưng vẫn cố gắng hết sức, duy trì cân đối thu chi là được.
Thu thập hạt giống Linh thảo ba năm nay, hiện tại trong tiểu mộc phòng Tiên Phủ hàng tồn kho có rất nhiều, đáng tiếc là không gặp được loại giống như Thanh Hà Linh trà này, có thể gia tăng thần thức hoặc là tăng cường thân thể.
"Chuyện sư huynh dặn dò, Thu Thủy nhất định sẽ nghiêm túc làm."
Đôi mắt Giang Thu Thủy lộ rõ sự chân tình, sau đó nàng ta cắn môi đỏ mọng của mình và nói:
"Ngọc Lang, huynh nhất định phải bình an trở về."
Trong mắt nàng ta như có giọt lệ, dễ dàng nhận ra tình cảm trong đó.
Lưu Ngọc sao có thể không hiểu ý của nàng ta, lập tức bế nàng ta lên đi về phía phòng ngủ.
Hai nghìn từ được bỏ qua ở đây...
Xong việc, tư thế đi lại của Giang Thu Thuỷ có chút kỳ lạ, quay đầu lại nhìn Lưu Ngọc một chút rồi mới rời khỏi động phủ.
Hắn cũng nói lời tương tự với Tôn Cúc đang ở bên kia, tất cả đều được dặn dò bằng truyền âm, không để cho nàng ta tới.
Sau khi Giang Thu Thuỷ rời đi, Lưu Ngọc đóng Mậu Thổ Thanh Thạch trận, ngủ một giấc bổ sung năng lượng.
Sau đó hắn tiếp tục tu luyện Tinh Nguyên đan, tìm hiểu về sự tồn tại của Tôn Thần diệu pháp.
Con đường tu tiên như đi ngược dòng nước, không tiến thì lui.
Ba ngày chớp mắt đã trôi qua.
Ở động phủ cũng không có Linh Thạch gì đáng giá, tất cả đồ vật có giá trị đều được bảo quản trong túi trữ vật và được cất giữ tại Tiên Phủ, vì vậy nên sau khi thu dọn một chút, Lưu Ngọc điều khiển tia sáng nhanh chóng rời khỏi động phủ và bay tới Thanh Tuyền phong.
Tại nơi mà hắn không chú ý tới, có một đạo lệ ảnh màu xanh lam đứng ở cửa động phủ nhìn về phía tia sáng ngày càng đi xa, trong lòng thầm tiễn biệt hắn.
Động phủ vẫn giữ nguyên Mậu Thổ Thanh Thạch trận, hắn cũng không muốn sau khi trở về phát hiện động phủ của hắn bị người khác cướp sạch.
Hơn nữa nếu đánh không lại đấu pháp của địch tu, một trận pháp phòng ngự cũng chỉ như mai rùa, ở lại tại chỗ chờ chết mà thôi.
Tốc độ của Trúc Cơ kỳ vượt xa so với Luyện Khí kỳ, chỉ trong nửa canh giờ Lưu Ngọc đã tới Thanh Tuyền phong.
Nghiêm Quần Nhi, Thôi Lượng và bốn người khác đang điều khiển pháp khí dừng lại trên bầu trời phía trên Tống Vụ Điện, Lưu Ngọc thấy vậy cũng thúc đẩy tia sáng nhanh chóng tiến tới.
Linh áp cường đại của Trúc Cơ kỳ làm cho các đệ tử Luyện Khí kỳ phía dưới không thể không chú ý tới, ánh mắt ngước lên hiện rõ sự kính nể và ngưỡng mộ.
Tại quảng trường trước Tống Vụ Điện đã có hơn trăm đệ tử đứng tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau, vài đại Trúc Cơ chấp sự đứng trước mặt, trong lúc trò chuyện bọn họ đều hạ thấp âm thanh không dám gây sự, thỉnh thoảng có vài đệ tử mặc áo bào trắng hoặc áo bào xám từ chân núi chạy tới.
Lưu Ngọc điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao, dừng lại cách khoảng hai ba trượng trước mấy vị Trúc Cơ đồng môn, chắp tay nói:
"Để chư vị sư huynh sư tỷ chờ rồi!"
Giới tu tiên lấy tu vi để phân vai vế, trong mấy người họ thì hắn thăng cấp Trúc Cơ muộn nhất, gọi một tiếng sư huynh sư tỷ cũng là điều bình thường, cũng phù hợp với phong cách luôn luôn khiêm tốn, không dễ dàng thu hút sự chú ý của hắn.
"Thôi, như này đâu tính là muộn? Thôi mỗ cũng vừa mới đến không lâu, còn mấy người vẫn chưa tới. ”
Thôi Lượng mỉm cười chào hỏi Lưu Ngọc, họ người bọn họ cùng thuộc học viện phái, trước đó đã từng gặp qua vài lần, cho nên cũng xem như là "người quen".
Nghiêm Quần Nhi và Lưu Ngọc hệ phái khác nhau, trước mặt mọi người cũng không tiện biểu hiện quá mức quen thuộc, vì vậy nàng ta quay lại, gửi một đạo thần thức truyền âm chào hỏi hắn.
Muốn chặn lại thông tin cường độ thần thức Trúc Cơ sơ kỳ ít nhất cũng cần thần thức của Trúc Cơ hậu kỳ, mấy người bọn họ cao nhất cũng chỉ có Trúc Cơ trung kỳ nên không cần lo lắng bị họ phát hiện.
Trong mắt Lưu Ngọc chợt loé lên dị sắc, dùng thần thức trả lời một câu, sau đó tiếp tục tán gẫu cùng Thôi Lượng.