Thượng sư huynh cũng coi như là một trong những sư huynh đệ tương đối thân thiết với hắn trong đám ngoại môn, tên đầy đủ của Thượng sư huynh là Thượng Xuyên Giang, hai người quen biết nhau từ một nhiệm vụ của môn phái, sau đó thường hẹn nhau đi nghe giảng đạo. Lưu Ngọc thuận tay lấy ra một miếng Truyền âm phù, môi khẽ cử động nói đồng ý chuyện này, hai tay ném Truyền âm phù hóa thành một vệt sáng bay đến phương xa.
Lưu Ngọc lấy ra lệnh bài mở cấm chế của động phủ, hắn bước vào ngồi ngay ngắn trên ghế cầm bình nước lên, sau đó há miệng uống vài ngụm rồi mới có tâm tư đi kiểm tra "chiến lợi phẩm".
Hắn mở túi trữ vật của gã tu sĩ mặt rỗ ra rồi đổ lên bàn, trên bàn bỗng chốc xuất hiện mấy món vật phẩm.
Lần lượt là một cuốn sách khá cổ bằng da đen dày khoảng hai tấc, vài món pháp khí cấp thấp có nhiều kiểu dáng khác nhau, một chiếc la bàn tinh xảo được chế tạo khéo léo. Tiếp đó là ba chiếc bình ngọc, sau khi mở ra thì phát hiện hai bình là Tử Dương đan giúp tịnh tiến pháp lực Luyện Khí hậu kỳ, một bình là đan dược dùng để trị thương, còn có vài bộ quần áo phụ nữ. Cuối cùng là hơn mười khối Linh thạch, trong đó có một khối khác biệt với bình thường, là Linh thạch có thuộc tính hỏa.
Khối Linh thạch thuộc tính hỏa này không chỉ phát ra Linh lực cao hơn nhiều so với Linh thạch thuộc tính hỏa cấp thấp thông thường, mà còn có màu sắc đậm hơn, hiện màu đỏ sậm, đồng thời chất của nó khá trong suốt, giống như Linh thạch trung cấp được miêu tả trong điển tịch.
Lưu Ngọc nhìn những vật phẩm trên bàn, không khỏi cảm thán trước sự giàu có của gã tu sĩ mặt rỗ kia, quả nhiên là giết người phóng hỏa, lưng giắt đai vàng.
Hắn suy đoán số hạ phẩm pháp khí mà gã tu sĩ mặt rỗ có được là do giết người đoạt bảo, hơn phân nửa chủ nhân của số pháp khí này đã chết, hiện tại hắn cũng coi như đang báo thù giúp cho những người đã chết thảm này. Nghĩ đến đây, hắn cũng cảm thấy nội tâm thanh thản hơn, sau đó hắn nhanh chóng cất mấy món pháp khí và đan dược vào túi trữ vật.
Thứ mà Lưu Ngọc tò mò nhất chính là cuốn sách bằng da đen kia, hắn thầm đoán có khi nào là cuốn bí tịch luyện công của gã tu sĩ mặt rỗ kia không nên cầm trên tay lật xem.
Trên bìa cuốn sách da đen khá cổ này không có chữ, mở trang đầu tiên ra thì có bốn chữ lớn màu đỏ như máu "Ma tu yếu lược".
Không còn nghi ngờ gì nữa, hẳn là cuốn sách này “Hướng dẫn” làm cách nào để trở thành ma tu, chắc chắn ngón nghề giết người đoạt bảo của gã tu sĩ mặt rỗ có liên quan rất lớn đến cuốn sách này.
Lúc bắt đầu, ở biệt viện Nguyên Dương Tông có truyền thụ một số sự thù địch của chính và ma, khái niệm trắng đen rõ ràng về tu tiên. Nhưng Lưu Ngọc khác với những đứa trẻ khác, với ba mươi năm từng trải ở kiếp trước, lăn lộn trong xã hội từ lâu nên sớm biết vạn sự, vạn vật trên thế giới này không phải cái gì cũng trắng đen rõ ràng.
Hắn hiểu sâu sắc rằng đen và trắng thường là “trong ta có ngươi, trong ngươi có ta", trong bóng tối chứa ánh sáng, trong ánh sáng cũng ẩn náu bóng tối!
Hắn không những không tiêu hủy cuốn sách bằng da đen này mà còn đọc rất nghiêm túc.
Lưu Ngọc mở trang thứ hai của "Ma tu yếu lược" ra, chỉ có ba dòng chữ đen lớn méo mó, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh mà không thể giải thích được.
"Sức mạnh là công lý, cảnh giới là chân lý! Trong thế giới tu chân, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh sẽ sống sót! Thay vì bị kẻ mạnh khống chế vận mệnh của mình thì chi bằng nên nuốt lấy máu thịt của kẻ yếu, biến chúng trở thành nguồn dinh dưỡng, biến mình thành kẻ mạnh!"
Lưu Ngọc tiếp tục đọc với vẻ mặt nghiêm túc.
Ma tu yếu lược này được một lão ma Kim Đan kỳ viết ra. Trong sách dùng giọng điệu của một ma tu "tiền bối", nói về các thủ đoạn với tư cách là tu sĩ ma đạo, chủ yếu nói về cách phân biệt thực lực của các tu sĩ qua ngôn hành cử chỉ cũng như cách theo dõi mục tiêu "cừu béo" mà thần không biết quỷ không hay, cách phục kích, cách đánh lén, cách gài bẫy, cách giải quyết tốt hậu quả, thậm chí là đặc biệt kể lại, trình bày chi tiết và phân tích cách để thủ tiêu tang vật.
Lưu Ngọc càng nhìn càng sợ hãi, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Những thủ đoạn được đề cập trong cuốn sách da đen này có thể nói là cực kỳ thâm độc và nham hiểm, thực sự khiến người ta khó mà phòng bị! Cũng may, gã tu sĩ mặt rỗ kia mới chỉ học được chút mặt ngoài, còn lâu mới có thể gọi là thông tỏ tường tận, nếu không chỉ e là Lưu Ngọc lành ít dữ nhiều!
Trước đây, Lưu Ngọc cũng đã nghe, cũng đã nhìn thấy không ít miêu tả về tu sĩ ma đạo ở biệt viện, nhưng đứng trên lập trường mà hiểu thì “ma cao một thước, đạo cao một trượng”, trong sách của học đường, đám tu sĩ ma đạo này có thủ đoạn tàn nhẫn, không điều ác nào là không làm, nhưng cuối cùng đều bị giết và không có kết cục tốt đẹp gì. Nhưng lại không có miêu tả về cách mà các tu sĩ ma đạo hành động ra sao.
Chỉ sau khi đọc gần một nửa Ma tu yếu lược, Lưu Ngọc mới sợ hãi không thôi, cuối cùng hắn cũng nhận ra sự hiểm ác và đáng sợ của thế giới tu chân, lui tới lui đi ở phường thị hai ba năm nay mà bản thân còn có thể sống sót trở về thì chỉ e là mình không đủ "béo"! Chính xác mà nói thì bản thân Lưu Ngọc còn chưa xứng để khiến kẻ có lòng dạ khó lường muốn ra tay mà thôi.