Chương 237: Thiên Trần đan(2)

“Yến Vô Khuy?”

“Yến Cuồng!”

Có tu sĩ nhận ra thân phận của người này, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ, xì xào bàn tán cùng đồng bạn.

Lưu Ngọc vểnh tai, cẩn thận lắng nghe.

Thì ra Dịch Thiên Cừu này là một vị tán tu cực kỳ nổi danh, một thân công pháp thuộc tính Phong xuất thần nhập hóa, tính trong toàn bộ Tu Tiên Giới của Sở quốc cũng có vài phần danh tiếng.

Nhưng tính tình gã điên cuồng, vậy mà có thể chém giết một dòng chính của gia tộc Kim Đan cường đại Triệu gia của Thanh Hư Môn, sau khi tin tức bị truyền ra, Triệu gia trực tiếp phái ra hai gã Trúc Cơ hậu kỳ tiến hành truy sát, lúc ấy Yến Vô Khuy chỉ là một Trúc Cơ trung kỳ, cũng không biết gã dùng phương pháp gì mà có thể thoát được một mạng.

Sau khi Yến Vô Khuy chạy trốn đến Thanh châu thì Triệu gia mới thu liễm lại vài phần, bởi vì quan hệ giữa Nguyên Dương Tông và Thanh Hư Môn không tốt lắm, cho nên bọn họ không thể quang minh chính đại phái người tiến vào Thanh châu, sau khi Yến Vô Khuy trải qua chuyện này cũng thu liễm lại rất nhiều, nhưng gã cũng tạo ra được một thanh danh hiển hách ở Thanh châu.

Ngay khi Lưu Ngọc đang suy nghĩ, cuộc tranh đoạt Thiên Trần đan đã lắng xuống, cuối cùng Yến Vô Khuy đã áp chế hai người trong phòng, dùng một vạn sáu ngàn Linh Thạch tranh được viên đan dược này, giành được thắng lợi.

Theo việc Thiên Trần đan bị giành được, cuộc bán đấu giá này cũng hạ màn kết thúc.

“Lão phu tuyên bố lần đấu giá này chính thức kết thúc, đa tạ các đạo hữu khắp nơi đã đến đây cổ vũ.”

“Hội đấu giá quy mô lớn mười năm sẽ cử hành một lần, hằng năm phòng đấu giá này cũng có các hội đấu giá nhỏ, nếu các vị đạo hữu có hứng thú cũng có thể đến xem trước.”

“Đạo hữu giành được bảo vật mời đến phía sau để hoàn thành giao dịch, các đạo hữu còn lại bây giờ có thể rời đi.”

Trì Vân Hưng mặt mày hồng hào, nhìn qua cực kỳ hài lòng với thu hoạch của buổi đấu giá này, lão ôm quyền chào hỏi khách khứa bốn phía.

“Đinh. Đinh.”

Tiếng chuông đánh dấu sự khởi đầu và kết thúc vang lên, hai tiếng chuông dài, vang dội truyền khắp hội trường, cánh cửa duy nhất chậm rãi mở ra.

Lưu Ngọc không đi ra cửa trước, thủ đoạn của tu sĩ quỷ dị khó lường khó lòng phòng bị, cách quá gần rất dễ bị trúng chiêu.

Đợi mọi người đi đã gần hết, hắn mới đứng dậy đi về phía cánh cửa, rời khỏi tòa lầu cao tầng nguy nga lộng lẫy này, trở lại đường phố phồn hoa.

Pháp khí phòng ngự, trận pháp phòng ngự đều đã mua được, tiếc là hắn không tìm thấy công pháp thích hợp cho bản thân tu luyện, mặc dù lúc sau có bán đấu giá mấy quyển công pháp, nhưng đều không thích hợp với thuộc tính Linh căn của hắn.

Lưu Ngọc đã sớm có dự liệu với kết quả này, muốn tìm được một quyển vừa vặn phù hợp với thuộc tính Linh căn, hơn nữa còn là công pháp thượng phẩm, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Mục tiêu chuyến đi này cơ bản đạt được, Lưu Ngọc nhanh chóng đến Tiên Khách Lai ném lệnh bài động phủ cho chưởng quỹ, sau đó hắn đi về phía cửa vào của phường thị.

Dòng người đi ra ở lối vào phường thị rõ ràng nhiều hơn so với bình thường, lúc này hội đấu giá vừa mới chấm dứt, người đến đây ai nấy đều đang trở về.

Ngưỡng cửa của hội đấu giá không thấp, tu sĩ đến phường thị Gia Thái cũng không phải tất cả đều là tham gia hội đấu giá, rất nhiều tu sĩ muốn náo nhiệt, cũng có người nhân cơ hội này làm chút kinh doanh.

Đại hội giấu giá mười năm một lần kết thúc, tu sĩ đến phường thị Gia Thái, trong vài ngày tới sẽ dần dần tản đi, dòng người ở phường thị sẽ khôi phục lại như bình thường.

Hội đấu giá bắt đầu từ trưa, qua hơn hai canh giờ, thời gian đã đến giờ Dậu.

Sắc trời dần dần trở nên tối tăm, chỉ có phía Tây còn lưu lại vụn vặt những rặng mây đỏ, vô cùng diễm lệ.

Các màu ánh sáng bay lên bầu trời, bay bốn phương tám hướng, tu sĩ tu vi thấp kém thì thi triển các loại pháp thuật “Ngự Phong thuật”, nhảy xa vài bước rồi biến mất trong núi rừng.

Lưu Ngọc cơ bản đã xử lý xong các loại sự vụ phía sau, mọi thứ cần chuẩn bị cũng đã được chuẩn bị gần xong, cho nên lúc này tâm trạng của hắn rất tốt.

Hắn thưởng thức hoàng hôn một lúc, sau đó mới lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao từ trong túi trữ vật, hóa thành một đạo ánh sáng màu đen, dùng tốc độ vượt xa tu sĩ Luyện Khí kỳ bay theo phương hướng lệch khỏi quỹ đạo về Nguyên Dương Tông.

Đợi phi hành hơn mười dặm, phát hiện không có người theo dõi, lúc này hắn mới thay phi chu, khôi phục lại dung mạo vốn có, bay về Nguyên Dương Tông.

Sau nửa canh giờ, sơn môn đã ở trong tầm mắt, Lưu Ngọc trở lại Thải Liên sơn.

Giang Thu Thủy và Cảnh Vân Tùng cùng nhau tu luyện ở Thải Liên sơn, bọn họ không biết sơn chủ đi ra ngoài một chuyến đã trở về.

Giang Thu Thủy làm chưởng quỹ cửa hàng, phần lớn thời gian ban ngày đều ở trong cửa hàng, chỉ có buổi tối mới có thể trở về tu luyện, ngoại trừ mỗi tháng nộp tiền lời một lần và báo cáo tình huống, bình thường nếu không được Lưu Ngọc chủ động triệu tập, nàng ta rất ít khi quấy rầy việc tu luyện của hắn.

Mặc dù hai người đã tiếp xúc thân mật nhiều lần, Lưu Ngọc cũng đối xử với nàng ta không tệ, nhưng nữ nhân này là người biết chừng mực, không hề cậy sủng mà kiêu.

Về phần Cảnh Vân Tùng, y phụ trách chăm sóc mấy mẫu Linh điền trên Thải Liên sơn.