Khác với Luyện Khí kỳ cứ mấy năm lại tăng một tầng cảnh giới, tu vi ở Trúc Cơ kỳ tăng chậm hơn. Rất nhiều người tới tận lúc sống hết số tuổi thọ tối đa rồi vẫn còn đang loanh quanh ở Trúc Cơ sơ trung kỳ, mấy chục năm mới tăng một tầng cảnh giới là chuyện bình thường.
“Chắt trai của Cảnh sư huynh tên là gì, tu hành ở đâu vậy?”
“Thế này nhé, một tháng sau, sư huynh bảo y tới Thải Liên sơn gặp ta.”
Lưu Ngọc được người ta cho thứ hữu ích, lập tức tỏ ý đáp lại.
“Tiểu tử kia tên là Vân Tùng. Nếu vậy thì một tháng nữa, lão hủ sẽ bảo nó tới Thải Liên sơn bái phỏng sư đệ.”
Cảnh Nguyên Chương nghe vậy có phần mừng ra mặt, lão đưa ra quyết định ngay.
Lưu Ngọc đứng dậy đang chuẩn bị cáo từ thì bỗng nhiên nhanh trí lên tiếng hỏi:
“Tại hạ còn thiếu một trận pháp bảo vệ động phủ, Cảnh sư huynh có biết phường thị nào xung quanh tông môn có bán trận pháp tương đối tốt không?”
Cảnh Nguyên Chương cũng đứng dậy, nghe vậy dừng một hồi mới trả lời điềm nhiên như không:
“Xung quanh tông môn hoàn toàn không có cửa tiệm chuyên bán trận pháp, nếu sư đệ chỉ cần trận pháp bình thường thì có thể mua được nó ở một số cửa tiệm nổi tiếng.”
“Nếu muốn mua tinh phẩm thì buộc phải tới hội đấu giá thử thời vận, chỉ có điều sẽ tốn không ít Linh Thạch.”
Lưu Ngọc nghe vậy bình tĩnh gật đầu, không thể hiện rõ ý định của mình, cáo từ nói:
“Sắc trời đã tối rồi, tại hạ xin phép không quấy rầy Cảnh sư huynh nghỉ ngơi, cáo từ!”
Hắn nói xong, ra hiệu không cần tiễn xa, rời khỏi Chính Nguyên Điện.
Dù sao Cảnh Nguyên Chương cũng đã luống tuổi, nói chuyện lâu như vậy đã thấm mệt rồi nên cũng không khách sáo.
Lưu Ngọc ra khỏi Chính Nguyên Điện, dựa vào đường đi theo trí nhớ, bay về Thải Liên sơn.
Trước mắt có rất nhiều chuyện phải làm. Công pháp, trận pháp vẫn chưa có tăm hơi gì, pháp khí phòng ngự Ô Thiết thuẫn chỉ là hàng thượng phẩm, quá yếu để đấu pháp ở Trúc Cơ kỳ, cũng cần phải thay.
Tất cả mọi chuyện đều không thể thiếu Linh Thạch. Trước mắt, trong túi trữ vật chỉ còn hơn hai trăm khối Linh Thạch, còn lâu mới đủ tiêu.
Lưu Ngọc định dùng toàn bộ hai trăm khối Linh Thạch này để thúc đẩy Linh thảo phát triển, luyện chế Bích Linh đan đem bán, thu về một khoản Linh Thạch.
Cùng với việc cảnh giới tăng lên, chuyện bán đan dược Luyện Khí kỳ không cần phải giấu giếm lén lút như trước nữa, bớt được rất nhiều cố kỵ nhưng cũng không thể đem bán thường xuyên. Dù sao nguồn gốc của Linh thảo cũng không thể làm rõ được.
Nhưng với tỷ lệ luyện đan có xác suất thành công ba, bốn phần của hắn bây giờ, bỏ ra hai trăm Linh Thạch, thu được chín mươi phần vật liệu, coi như bán Bích Linh đan luyện chế được với giá tám Linh Thạch một viên thì cũng chỉ thu về được hai ngàn Linh Thạch, vẫn còn thiếu rất nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Ngọc quyết định bí mật bán một, hai cây Linh dược năm trăm năm, tích lấy một khoản Linh Thạch, nếu không sẽ liên lụy tới tốc độ tu hành của hắn. Suy cho cùng, thời gian không chờ ai, ba năm sau có thể sẽ phải ra chiến trường.
...
Vị trí của Thải Liên sơn nằm ở rìa phía nam của Nguyên Dương Tông. Núi cao trên trăm trượng một chút, không có cảnh đẹp khiến người ta phải kinh ngạc, bình thường, hoàn toàn không hút mắt, chẳng có chút gì đáng chú ý với các tu tiên giả.
Trong núi có một Linh mạch nhị giai trung phẩm, chủ nhân đời trước xây động phủ ngay trên Linh mạch, ở vị trí Linh khí đậm nhất, lấy động phủ làm trung tâm, khai khẩn được hai mươi mẫu Linh điền có phẩm giai không đồng nhất.
Sau khi chủ nhân đời trước vẫn lạc ở bên ngoài, Thải Liên sơn trở thành vô chủ, tông môn phái người tới đây trồng một số Linh dược, Linh thảo có chu kỳ sinh trưởng ngắn để tận dụng tối đa tài nguyên.
Sau một canh giờ rưỡi, Lưu Ngọc điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao bay trên không trung của Thải Liên sơn, phóng thích Linh áp toàn thân, không giữ lại chút nào. Sau khi đáp xuống đỉnh núi, có hai đệ tử ngoại môn nhanh chóng tới gặp hắn.
Hắn là “sơn đại vương” của Thải Liên sơn, vậy thì đương nhiên những Linh điền này thuộc sở hữu của hắn. Mặc dù chẳng thèm để ý chút lợi nhỏ này nhưng chê Linh Thạch không thèm thì có vẻ thật kỳ lạ, Lưu Ngọc định gieo trồng một ít Linh thảo để ứng phó đại một chút.
Dặn dò hai tên ngoại môn này thu hoạch Linh thảo của tông môn, nhổ đi chỗ khác trồng xong, hắn phẩy tay cho bọn họ lui ra.
Lưu Ngọc đi vào trong xem xét động phủ bên trên Linh mạch. Do không có người dọn dẹp nên động phủ này phủ đầy tro bụi và mạng nhện.
Động phủ này là của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đệ tử ngoại môn do tông môn phái tới quản lý Linh điền đương nhiên không dám ở, nếu không sẽ bị coi là vượt quá giới hạn, theo môn quy, sẽ bị phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn.
Chủ nhân đời trước của động phủ có vẻ là một tu sĩ khổ tu. Ngoài vật dụng thường ngày ra thì hoàn toàn không còn thứ gì khác. Đương nhiên, cho dù có thứ gì đáng Linh Thạch thì cũng đã bị tịch thu rồi.
Lưu Ngọc tương đối hài lòng bố cục của động phủ, hoàn toàn không có ý xây cái khác, chuyển toàn bộ vật dụng ra khỏi động phủ, dùng lửa lớn đốt thành tro.