Ánh mắt của Cảnh Nguyên Chương trở nên xa xăm, ông ta chậm rãi nói:
“Cho đến bây giờ lão phu đã hơn hai trăm ba mươi tuổi, đạo lữ đã tạ thế ba mươi năm trước, sinh hai trai hai gái đều không có linh căn.”
“Nhưng thế hệ cháu chắt của ta lại có một người có linh căn, đáng tiếc cũng chỉ là Tứ linh căn, ta đưa nó vào con đường tu tiên cũng không biết là đúng hay sai.”
“Điều kiện của lão phu chính là nếu người có thể đột phá Trúc Cơ thì ngươi phải toàn lực giúp đỡ chắt trai của ta tu luyện, ít nhất ngươi hãy cam đoan nó sẽ có một lần cơ hội để lên Trúc Cơ.”
“Nếu như ngươi không thể lên Trúc Cơ thì không cần phải nhắc lại chuyện này, nếu ngươi đồng ý thì hãy lập Lời Thề Tâm Ma đi!”
Cảnh Nguyên Chương nói xong những lời này, ánh mắt của ông ta lấp lánh nhìn Lưu Ngọc, gần như muốn nhìn thấu hắn.
Lời Thề Tâm Ma là một lời thề ràng buộc cực mạnh đối với tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống, nếu không thể hoàn thành lời thề thì khi đột phát cảnh giới, tâm ma sẽ phản phệ lại một cách vô cùng mạnh mẽ, trên cơ bản là sẽ cắt đứt hy vọng tiến thêm một bước của tu tiên giả.
Cho nên chỉ cần còn muốn tiến thêm một bước trên con đường tu tiên thì sẽ không có ai dễ dàng lập và vi phạm Lời Thề Tâm Ma.
Lưu Ngọc im lặng sau đó tuyên thệ với tâm ma của mình, hắn kiên quyết nói:
"Ta Lưu Ngọc thề với tâm ma ở đây, nếu như Cảnh sư thúc... Hơn nữa..."
Hắn tự tin rằng sau khi hắn lên Trúc Cơ thì việc đi bảo vệ một đệ tử vẫn còn Luyện Khí kỳ thì không có gì đáng nói, còn về cơ hội để lên Trúc Cơ, chỉ phụ thuộc vào một viên Trúc Cơ đan mà thôi, đến lúc đó lấy tu vi Trúc Cơ kỳ ra để vận dụng thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn gấp trăm ngàn lần.
Muốn có được thứ gì thì phải trả giá, mỗi món quà của vận mệnh đều đã định sẵn một cái giá.
Cảnh Nguyên Chương khá hài lòng khi nhìn thấy lời tuyên thệ dứt khoát của Lưu Ngọc, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt già nua của ông ta.
Ông ta không một chút do dự, lập tức rời khỏi ghế Thái sư bước ra khỏi phòng, nói với Lưu Ngọc: “Trẻ nhỏ dễ dạy, đi theo lão phu.”
Nói xong thì lập tức đi ra ngoài Chính Nguyên điện.
Lưu Ngọc nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, hắn biết rằng phần lớn sự việc đã xong xuôi, nhanh chóng đi theo sau ông ta hai bước, đi ra Chính Nguyên điện.
Cảnh Nguyên Chương bước tới cổng, dặn dò hai đệ tử ngoại môn mấy câu, đại khái là hôm nay có chuyện cần giải quyết, nếu có người đến xin thăng cấp thì nói ông ta không có ở đây, ngày mai quay lại rồi tiến hành sau.
Sau khi căn dặn những điều này, Cảnh Nguyên Chương lấy ra một pháp khí hình con thuyền màu đen, nó bay lên đón gió dần hoá thành một chiếc thuyền nhỏ dài hai trượng và rộng nửa trượng, lơ lửng khoảng nửa trượng trên không trung. Ông ta bước lên sau đó bảo Lưu Ngọc lên cùng.
Trên đỉnh Thanh Tuyền phong, đệ tử Luyện Khí kỳ không được phép phi hành, nhưng chấp sự Trúc Cơ lại không có trong nhóm này.
Đây là lần đầu tiên Lưu Ngọc nhìn thấy loại pháp khí đặc biệt dùng để phi hành này, mặc dù trong lòng có chút tò mò nhưng động tác của hắn cũng không hề chậm chạp, chuyền pháp lực lên chân dễ dàng nhảy lên phi chu.
Râu và tóc của Cảnh Nguyên Chương không gió mà tung bay, Linh lực từ Trúc Cơ kỳ được truyền vào pháp khí phi chu, sau đó ông ta thực hiện một vài động tác đơn giản bằng cả hai tay.
Chiếc phi chu tạo thành một lớp lá chắn trong suốt và nghiêng nghiêng bay lên trời, tốc độ cực nhanh, so với tốc độ của Nghiêm Hồng Ngọc còn nhanh hơn gấp ba lần.
Những ngôi nhà trên đỉnh núi nhanh chóng trở thành những chấm nhỏ, cảnh vật xung quanh cũng nhanh chóng lùi lại, trong lòng Lưu Ngọc âm thầm tặc lưỡi, chẳng lẽ đây là năng lực của những Trúc Cơ hậu kỳ tu luyện lâu năm sao?
Xem vẻ ngoài thoải mái của nó, pháp khí phi chu này có thể có tốc độ như vậy ngay cả khi nó không ở tốc độ tối đa.
Với tốc độ pháp khí của phi thuyền bay này, chỉ mất nửa canh giờ đã đến đỉnh Thanh Vân phong, nơi có kho báu và là chính điện của tông môn.
Đỉnh Thanh Vân phong là thành trì của tông môn, quản lý hoạt động hàng ngày và tượng trưng cho sự uy nghiêm của tông môn, cho dù Cảnh Nguyên Chương có là Trúc Cơ hậu kỳ, khi lên đến lưng chừng núi cũng sẽ thu hồi pháp khí lại và đưa theo Lưu Ngọc đi lên.
Trúc Cơ đan là thứ không thể thiếu đối với các tu sĩ trong giai đoạn Luyện Khí kỳ để thăng cấp lên Trúc Cơ nên nó rất khó để trao đổi, hơn nữa số lượng chia sẻ có hạn đã gây ra sự cạnh tranh giữa ba môn phái lớn của Nguyên Dương Tông.
Một tên đệ tử bình thường nếu như không có mối quan hệ, cho dù tu luyện ở giai đoạn Luyện Khí kỳ tốt nhất để thăng cấp lên Trúc Cơ kỳ, vẫn khó có thể đổi lấy một viên Trúc Cơ đan.
Bởi vì chưởng môn sẽ ưu tiên đưa Trúc Cơ đan cho những đệ tử có tài năng thiên phú, tiếp theo là những đệ tử có đóng góp xuất sắc cho tông môn, thứ ba là những đệ tử có quan hệ, cuối cùng mới đến lượt những đệ tử bình thường và đệ tử ngoại môn.
Thế nhưng tại sao nhiều đệ tử ở giai đoạn Luyện Khí kỳ lại liều mạng xông lên tiền tuyến chiến đấu như vậy, phải chăng họ muốn vang danh trong thế giới tu tiên này? Bởi vì cách thức này sẽ làm tăng thể diện của Nguyên Dương Tông lên rất nhiều, đồng thời đó cũng là một cách để họ đóng góp công lao cho tông môn.