Chương 169: Trở về tông môn (2)
Thấy chuyện của mấy người rốt cuộc cũng đã hoàn thành, Lưu Ngọc nhướng mày đi ra ngoài trước, bốn người Ngũ Xương, Chu Quý Ba theo sát phía sau, túm tụm đi ra bên ngoài.
Mấy người bọn họ ra ngoài cách Tống Vụ Điện hai mươi trượng thì dừng lại, đã đến lúc chia tay.
"Lưu sư huynh, tại hạ may mắn đạt được Luyện Khí hậu kỳ trước ba mươi tuổi, phải nhanh chóng đến Chính Nguyên Điện báo cáo, kiểm chứng tu vi thăng cấp nội môn."
"Xin thứ cho sư đệ đi trước một bước, không biết sư huynh có thể cho sư đệ biết chỗ ở động phủ hay không, có thời gian nhất định sẽ tới thăm hỏi!"
Chu Quý Ba mở miệng nói trước, gã dùng hết tất cả thu hoạch có được ở lần đó vào năm năm trước để mua đan dược, rốt cuộc ở ba mươi tuổi đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, lúc này trong lòng đã vô cùng nôn nóng, hận không thể bay tới Chính Nguyên Điện ngay lập tức."
Nhưng hắn ta đã chứng kiến thực lực kinh người của Lưu sư huynh, cũng muốn duy trì mối quan hệ tốt với vị sư huynh này, cho nên mới kiềm chế sự nóng vội trong lòng, nói với Lưu Ngọc.
"Ha ha ha ha. Lưu mỗ biết tâm trạng của Chu sư đệ, bởi vì năm đó ta cũng giống như vậy đấy."
"Cứ đi đi, động phủ của ta nằm ở Đinh số mười lăm Thanh Linh phong, Chu sư đệ nếu có thời gian có thể đến đây bàn luận chuyện tu hành."
Lưu Ngọc sảng khoái cười, nói với Chu Quý Ba.
Đãi ngộ của đệ tử ngoại môn với đệ tử nội môn trên mọi mặt đều có chênh lệch rất lớn, cũng khó trách người này nóng lòng như thế, nhớ lại bản thân năm đó cũng không khác gì mấy.
Người này có thể trở thành đệ tử nội môn, cũng có chút tiềm lực, có giá trị để lôi kéo, cho nên thái độ của Lưu Ngọc cũng tốt hơn so với lúc trước một chút.
"Vậy sư đệ xin đi trước!"
Chu Quý Ba chắp tay với mấy người bọn họ, sau đó xoay người bước nhanh về phía Chính Nguyên Điện.
Sau khi gã đi, bốn người Lưu Ngọc tiếp tục đi về phía chân núi, sau đó cáo biệt từng người, cũng để lại nơi ở động phủ của mình, hẹn nhau khi nào có thời gian thì sẽ cùng nhau đến Thiên Hương Lâu ăn một bữa ngon.
Chân núi Thanh Tuyền phong, Lưu Ngọc thấy độn quang của ba người đã dần đi xa, đang định điều khiển Huyết Ẩm đao trở về Thanh Linh phong, không ngờ lúc này Tôn Cúc lại quay trở lại.
"Lưu sư huynh chờ đã!"
Tôn Cúc cúi đầu, một tay nắm một tay, giống như có chuyện muốn nói.
"Tôn sư muội còn có việc gì sao?"
Lưu Ngọc thoáng có chút kinh ngạc, không rõ Tôn Cúc quay lại gọi hắn lại là có ý gì.
Nghe được lời này, Tôn Cúc giống như đã hạ quyết tâm gì đó, nàng ta lấy một khối lệnh bài màu xanh từ trong túi trữ vật ra, duỗi tay đưa cho Lưu Ngọc.
Đồ vật cũng đến trước mặt rồi, đương nhiên Lưu Ngọc đành phải nhận lấy, nếu không thì tất cả mọi người đều sẽ rất xấu hổ.
Lúc này những lời nói nhỏ như muỗi kêu của Tôn Cúc liên tục truyền đến, âm thanh vô cùng nhanh lại nhỏ, nếu không phải người tu tiên tai thính mắt tinh thì thật sự là hắn không thể nghe rõ được.
“Tu vi của sư huynh cao cường khiến cho người khác bội phục không thôi, ngày thường muội tu luyện có rất nhiều chỗ không hiểu, muốn thỉnh giáo sư huynh một chút.”
“Lệnh bài này có thể mở trận pháp phòng hộ động phủ của muội, không biết… Đêm nay sư huynh có rảnh hay không, đến chỉ điểm cho muội một ít công pháp.”
Sau khi Tôn Cúc nói xong lời này thì khuôn mặt đã ửng đỏ, nàng ta không đợi Lưu Ngọc trả lời đã lập tức lấy pháp khí của nàng ta ra rồi nhanh chóng đi xa.
“…”
“A… A”
Trên mặt của Lưu Ngọc không kìm lòng nổi lộ ra một ý cười, Tiên Phủ không được mở ra trước năm mười tám tuổi, hắn chẳng qua là một tên tu sĩ Tam linh căn bình thường, không có tiếng tăm gì, cảm giác tồn tại của hắn cực thấp, căn bản là không hề có nữ tu sĩ nào sẽ nhìn hắn thêm vài lần.
Nhưng mà sau khi hắn nhận được sự trợ giúp của Tiên Phủ thì lại không giống nhau, đầu tiên là hắn anh hùng cứu mỹ nhân tiếp xúc thân mật với Nghiêm Quần Nhi, khiến trong lòng nàng ấy sinh ra hảo cảm với hắn, sau đó có sư tỷ Giang Thu Thủy nguyện ý vì hắn mà phục vụ, sư huynh Ngũ Xương thường xuyên nịnh nọt khen ngợi muốn ôm bắp đùi của hắn.
Đến bây giờ lại có sư muội Tôn Cúc chủ động ám chỉ, muốn tiếp xúc ở khoảng cách gần, phát sinh quan hệ thân mật với hắn.
Lưu Ngọc biết buổi tối đến chỉ bảo công pháp chỉ là một cái lý do, đương nhiên là không có khả năng sẽ thật sự giao lưu công pháp, đến lúc đó cô nam quả nữ thì thật sự chỉ sợ khó tránh khỏi những ham muốn nguyên thủy không thể cưỡng lại nhất mà thôi!
Khác nhau, khác nhau, tất cả đều đã khác.
Theo thực lực và tu vi tăng lên, hắn từng là một tên đệ tử ngoại môn bình thường không có tiếng tăm gì đã biến thành một sư huynh nội môn, hai mươi bảy tuổi mà đã tu luyện tới Luyện Khí tầng chín.
Hắn có đủ thời gian để chuẩn bị lên Trúc Cơ, cho dù là thất bại một lần cũng còn có cơ hội, cho nên hắn đã trở thành “tài nguyên chất lượng tốt” trong mắt rất nhiều nữ tu sĩ.